Phần bánh ấy được mang lên, Uyển Sam đã thấy nó ở trước mặt hai người họ. Giai Kì nhẹ nhàng nói: - Thưa ông, phần bánh của ông và anh con có viết thêm chữ "Cảm ơn" ngỏ ý bày tỏ lòng biết ơn của tất cả mọi người vì đã suốt mấy năm qua, ông luôn giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi chúng con Điều này khá thuyết phục, mọi người xung quanh vỗ tay, càng khiến ông Chương vui mừng trong lòng, đã cầm thìa xúc một phần lớn, cả Vu Quân cũng vậy, toan đưa lên miệng định ăn bỗng Uyển Sam hét lớn: - Không được... Hai người không được ăn phần bánh đó... Tất cả đều im lặng, vài đứa bé nhỏ vẫn ngô nghê ăn vặt. Ông Chương ngay lập tức ngừng lại, hỏi nhỏ: - Có gì sao cô bé? Uyển Sam liếc qua nhìn Giai Kì và Tú Sơn, biết rõ kế hoach trả thì của họ thật ngu ngốc. Nếu ông Chương và Vu Quân bị hạ độc tại đây, đảm bảo tất cả trẻ em, ngay cả sơ sinh, sẽ bị tàn sát không một ai sống. Uyển Sam nghĩ thầm nhìn họ: Hai người hãy để em thực hiện trả thù, còn giờ, em thực tâm xin lỗi Uyển Sam dõng dạc nói: - Trong phần bánh của hai người... Có chất độc xyanua Mấy đứa nhỏ nghe không hiểu, còn đâu các mẹ nuôi và hai anh em họ trố mắt, vẻ mặt kinh thiên hiện ra. Ông Chương lập tức đập mạnh thìa xuống bàn. Giọng ông tuy nhẹ nhàng nhưng chính là sự ra lệnh: - Bữa ăn sẽ rời lại khoảng 30 phút. Phiền các cô đưa các bé vào trong phòng... Tất cả mọi đứa trẻ mồ côi xếp hàng trở về phòng, vẻ mặt Giai Kì và Tú Sơn như đã mất hồn, hai anh em lập cập nắm tay nhau theo hàng về. Duy chỉ còn mình Uyển Sam, cô được gọi tiến lại gần. Vu Quân anh đứng lên, tiến lại nhìn thấu vào vật nhỏ bên dưới. Một cô bé kém anh 13 tuổi, ngón tay anh hất mái tóc của Uyển Sam ra sau gáy, bất ngờ dùng lực đã vào sau phần gối gập chân cô quỳ xuống. Uyển Sam lúc này mới thấy rõ sự tàn ác của cha con họ, khác với vẻ hiền hòa ôn nhu rất nhiều. Ông Chương hằm hè hỏi: - Con gái...con nói bánh có chất độc... Ý là sao? Uyển Sam liếc lên nhìn, chỉ bắt gặp ánh mắt hoang dã, hai bên thái dương đang cuộn lên tức giận, bên cạnh cô là Vu Quân cao cao tại thượng. Uyển Sam lặp bặp mở miệng: - Hôm qua chính tai Uyển Sam đã nghe rõ có người nói hôm nay sẽ cho độc vào thức ăn của ngài Chương và con trai... Cảnh Điền hỏi: - Con có bằng chứng gì không? Bằng chứng, cô không có... Uyển Sam khéo léo nói: - Con không... Nhưng hai người đó là Giai Kì và Tú Sơn. Cuộc hội thoại của họ con nghe rất rõ. Nếu ngài thử cho kiểm tra, chắc chắn sẽ tìm được.... Ông Chương thoáng bất ngờ vì ban nãy Giai Kì nói lời vậy khiến ông khá vui lòng, nhưng nếu là thật, sự tức giận của ông sẽ vô cùng đáng sợ. Ông cười phá lên: - Được thôi.. Nhưng nếu không tìm thấy gì, ta sẽ sai người cắt đứt hai bên tai con, có được không? Uyển Sam kinh hãi nhưng cố không biểu lộ, đáp: - Vâng Ngay sau đó đàn em cầm theo chiếc bánh đó rồi tiến về phòng của hai em Giai Kì- Tú Sơn. Cánh cửa bị đá văng ra, hai người họ đang có vẻ mặt lấm lết nên dường như ông Chương đã phần nào thêm nghi ngờ. Một chiếc ghế kê giữa, ông Chương ngồi xuống, dưới là Giai Kì và Tú Sơn quỳ rạp xuống, nức nở: - Xin ông, xin ông tin chúng con... Không đời nào anh em con dám gây chuyện này... Ông Chương không nói lời nào, Vu Quân ngầm hiểu ý cha, nói lớn: - Lục soát Sau một hồi thì có tiếng nói lớn vọng ra từ nhà vệ sinh, tên đàn em báo cáo: - Thưa ngài, xyanua đã bị xả vào bồn cầu nhưng bột vẫn dinh trên mép bồn và rơi vãi ra sàn Lúc ấy Uyển Sam khẽ thở phào cho bản thân, nhưng liếc nhìn hai anh em Giai Kì và Tú Sơn cô hơi quặn lòng mình. Ông Chương ẩn hai phần bánh bề trước mặt họ, nói: - Ta không tin hai đứa làm vậy... Chắc bột đó chỉ để làm chuyện khác...Phần bánh này hai đứa ăn, thì là chứng tỏ mình không bỏ độc. Nếu không ăn... Giọng ông bắt đầu hạ xuống, cúi sát lại mặt hai đứa kia, nói: - Hậu quả ra sao.... Ta không chắc... Giai Kì nghe khiếp đảm, bị dồn đến đường cùng nhưng không quên liếc nhìn sang Uyển Sam. Ánh mắt chị ấy căm hận đến nhường nào. Như quẫn trí, chị lao vào ăn chiếc bánh kem, ăn nhồm nhoàm đến nghẹn lại họng. Đến miếng thứ 5, độc phát tác, lúc ấy Giai Kì giật nảy lên rồi khụy thân xuống sàn, mắt trố sòng sọc, cả người co giật một hồi kèm theo miệng sùi bọt mép. Xong Giai Kì lịm hẳn đi. Tú Sơn quay sang rờ rờ em gái mình, xúc động gọi: - Giai Kì...Giai Kì à... Anh quay ánh mắt hận thù khôn xiết, nhìn thoáng qua Uyển Sam rồi gằn lên với ông Chương: - Lão già khốn kiếp... Lão hại chết bố mẹ tôi, để anh em tôi vào cảnh côi cút... Nay lão lại bức chết em gái tôi đến bước đường cùng... Giọng anh ai oán, nói mà sụt sùi nước mũi nước mắt, như hét vào mặt ông Chương. Nhưng giọng ông cất lên đầy uy lực, ngăn lại tiếng kêu chói tai của Tú Sơn: - Đủ rồi... Chương Cảnh Điền chưa bao giờ hại chết người vô tội, con cái những kẻ phạm tội ta đều tha hoặc dù biết chúng cũng để mặc không tìm kiếm lại... Uyển Sam nhìn về phía người anh cùng ở trại trẻ, vô cùng đau xót nhưng cô cũng không thể để toàn bộ mọi người ở đây chết. Liếc nhìn thì mới để ý thấy Tú Sơn đang kẹp con dao găm dưới bắp chân. Anh bỗng hét lên: - Nói láo... Ngay lập tức nhanh vô cùng, tay sẵn dao đó lao về phía ông Chương, găm nhìn vào tim. Uyển Sam đứng sau nhưng như một lực đẩy vô hình, cô chạy nhanh ra trước che chắn mình cho ông Chương. Cả con dao găm đâm ngang vào vai nhỏ của Uyển Sam. Máu loang ra, cô ngất lịm đi, trước khi mắt nhắm còn thấu được ánh mắt hoảng hốt của ông Chương, mùi máu tanh xộc lên, rồi khụy cả người xuống. Cả tiếng súng Đoàng đoàng nổ lên kết thúc cuộc đời Tú Sơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]