Chương trước
Chương sau
" Cậu chủ, Thẩm tiểu thư đã ra viện rồi, chúng tôi có nên tiếp tục bảo vệ không?"
" Ra viện rồi sao" Anh nhìn ra khung của sổ ngoài kia, trong lòng lại có một nỗi cô đơn trống trải.
" Vâng"
" Thôi bỏ đi............."
" Cậu chủ" anh vẫn là không trả lời câu hỏi của quản gia.
" À....chuyện đó. Bảo người của chúng ta giải tán đi, Âu Dương Thiên Vũ chắc đã bày xong thiên la địa võng rồi, chẳng còn ai dám đụng đến cô ấy nữa"
" Vâng , cậu chủ"
Diệp Tu Mình nhìn về phía khung cảnh ngoài cửa sổ, anh không ngờ sao tất cả hai người lại thành ra như vậy. Anh cũng định đợi lần này tìm được cô sẽ đưa cô rời xa Âu Dương Thiên Vũ và Ngân Vân, rời xa những đau thương mà cô phải chịu đựng.
Nhưng cũng thông qua lần này, anh cũng biết được mình không còn cơ hội đó nữa rồi. Lần này không phải anh không đủ khả năng mà do anh không thể đưa cô đi được nữa, giờ đây trái tim cô đã trao cho Âu Dương Thiên Vũ rồi. Anh vẫn là người thua cuộc.
Nhưng dù thế nào, anh vẫn luôn tôn trọng quyết định của cô, dù có xảy ra chuyện gì đi nữa anh vẫn nguyện bảo vệ cô.
" Mong sao em luôn vui vẻ, Ngân Tuyết"
---------------------------------
Khi Ngân Tuyết về nhà, Âu Dương Thiên Vũ cũng yên tâm hơn, anh đã cho thêm nhiều người hầu cũng như bảo vệ để bảo vệ cô.
Từ khi cô ra viện anh lại tiếp tục công việc của mình như việc đầu tiên anh phải xử lí chính là Hạ Nhã Tịnh và Ngân Vân.
Xong lần gặp nhau đó, Hạ Nhã Tịnh và Ngân Vân không còn xuất hiện ở thành phố A này nữa, anh biết hai người này nếu tiếp tục ở lại đây sẽ rất nguy hiểm cho Ngân Tuyết. Anh không thể để cho mọi chuyện xảy ra thêm một lần nữa.
Những ngày này Ngân Tuyết ở nhà cùng vơi Phỉ Phỉ, thi thoảng Hạ Vũ lại đến chơi với cô, nhưng Ngân Tuyết cứ cảm thấy dạo này Hạ Vũ lại yêu đời một cách lạ thường, ngay cả cách ăn mặc cũng thay đổi, còn hay hỏi cô cách phối đồ sao cho trẻ trung, trong lòng Ngân Tuyết có một suy nghĩ rất lạ, cô quyết định hôm nay phải hỏi cho ra nhẽ.
Hạ Vũ vừa đi đến cửa đã bị hắc xì, cứ như báo hiệu điều chẳng lành vậy, nhưng cô vẫn bước vào. Hạ Vũ vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy Ngân Tuyết ngồi ở ghế sofa đợi mình. Hạ Vũ vẫn lựa chọn nở nụ cười tươi đi đến chỗ Ngân Tuyết.
" Thiếu phu nhân hôm nay có chỗ nào không khỏe sao"
" Cậu thôi đi, nghe cậu nói vậy mới là mình thấy không khỏe đấy"
" Vậy sao hôm nay nhìn cậu có vẻ dữ dàng vậy"
" Tất nhiên là do hôm nay Thẩm Ngân Tuyết đây có việc trọng đại phải điều tra rồi"
" Điều tra, cậu định điều tra ai. Không lẽ là chồng cậu"
" Hừ hừ.........." Ngân Tuyết cười nhan hiểm.
" Đúng vậy sao" Hạ Vũ hơn bất ngờ.
" Sai" Ngân Tuyết nói lớn.
" Xì...vậy mà làm mình hết hồn à, còn tưởng là thật" Hạ Vũ với khuôn mặt thất vọng nhìn Ngân Tuyết.
" Mình điều tra là thật nhưng không phải chồng mình mà người đó chính là.... cậu"
" Cái gì chứ, mình thì điều tra gì chứ"
" Cậu và mình có phải bạn bè không"
" Tất nhiên là có rồi, hỏi thừa"
" Vậy thì mình hỏi mấy câu này Hạ Vũ cậu phải trả lời thành thật nha"
" Được thôi" Lúc này Hạ Vũ mới nhận ra hình như cô bị mắc bẫy của Ngân Tuyết rồi.
" Cậu đang hẹn hò phải không"
" Mình....mình..."
" Hạ Vũ , cậu có trả lời không thì bảo"
" Mình...thật sự mình.....mình....." Khuôn mặt Hạ Vũ đỏ bừng lên vậy.
" Thật sự làm cậu đang hẹn hò phải không" Ngân Tuyết với khuôn mặt chờ đợi.
" Ừ" Giọng Hạ Vũ nhỏ dần.
" Ồ ....là ai"
Hạ Vũ biết chắc Ngân Tuyết sẽ hỏi câu này mà.
" Là....là....Mạc...Mạc Hàn Thần"
" Mạc Hàn Thần là ai vậy?" Ngân Tuyết với khuôn mặt ngơ ngác không biết gì.
"Hả........Thẩm Ngân Tuyết , cậu có biết nếu không nhờ có anh Hàn Thần thì cậu có khi đã không quay về đây"
" Vậy sao, nhưng mình thật sự không biết người tên Mạc Hàn Thần đó, nhưng mà Hạ Vũ nhà ta lại biết rất rõ người ta nhỉ"
Lúc này Hạ Vũ mới nhận ra vừa rồi mình nói quá nhiều rồi.
" Không...không có...chuyện đó đâu"
" Vậy sao mặt cậu đỏ vậy" Ngân Tuyết nhìn Hạ Vũ khuôn mặt đỏ như trái cà chua mà không nhịn được cười.
" Không được cười, cậu còn cười làm mình giận đó"
" Rồi.... rồi, mình biết rồi. Để xin lỗi hôm nay nay mình sẽ giúp cậu phối mấy bộ đồ đẹp được chưa"
" Cậu nói đó"
" Được rồi, vậy ta đi thôi, hôm nau mình biết phải phối đồ như thế nào rồi" Thường ngày Ngân Tuyết cũng không nghĩ là Hạ Vũ phối đồ đi hẹn hò nên toàn phối cho cô những bộ đồ đi làm, vì vậy ngày hôm nay Ngân Tuyết quyết định sửa lỗi sai của mình.
Đến tối.
Ngân Tuyết thấy Âu Dương Thiên Vũ đang ngồi ở phòng làm việc liền chạy về phía anh.
" Thiên Vũ, em muốn hỏi chuyện này"
" Ngồi đây đi" anh chỉ lên đồi mình. Ngân Tuyết đi đến ngồi lên đồi anh.
" Em muốn hỏi chuyện gì"
" Có phải anh có một người bạn là Mạc Hàn Thần phải không"
" Ừ, có chuyện gì sao" Anh cũng không hiểu tại sao cô tự nhiên lại hỏi về Mạc Hàn Thần nữa.
" Anh có ảnh Mạc Hàn Thần không, cho em xem đi"
" Rồi, đợi anh tí" Âu Dương Thiên Vũ lấy điện thoại ra mở ảnh Mạc Hàn Thần lên.
Ngân Tuyết xem xong chỉ nói một câu.
" Đẹp trai quá..." Anh nhìn vợ mình ngồi xem ảnh anh em của mình lại còn khen người ta đẹp trai.
Ngân Tuyết lúc này cảm thấy không khí trong phòng như đang tăng lên nhanh chóng vậy, sau lưng cô cũng truyền đến hơi lửa nóng.
Ngân Tuyết lúc này mới nhớ ra mình đang ngồi cùng ai, mà vừa nãy cô còn khen người khác đẹp.
Âu Dương Thiên Vũ lấy lại điện thoại của mình.
" Nói đi, em muốn xem ảnh cậu ta để làm gì, đã thế còn,..."
" À...chuyện này, em là muốn biết Mạc Hàn Thần là người như thế nào thôi"
" Để là gì" Lửa giận của anh đang bốc cháy, anh cũng ép chặt cô hơn.
" Hạ Vũ và anh ta đang hẹn hòn, nên em muốn tìm hiểu xem anh ta làm người như thế nào thôi"
" Hả....Hàn Thần và Hạ Vũ đang hẹn hòn"
" Đúng vậy, chuyện này em cũng vừa biết thôi"
" Ra là vậy"
" Nếu là cậu ta, thì em không cần lo lắm đâu, giờ chúng ta đi ngủ thôi" Anh liền bế Ngân Tuyết về giường.
Ngân Tuyết nghe Âu Dương Thiên Vũ nói vậy cũng yên tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.