Ngân Tuyết đã ở trong xe rất lâu, cô cảm nhận được mình đã đi rất lâu và có lẽ cũng đi rất xa , Ngân Tuyết như cảm thấy mình bây giờ không còn ở thành phố A nữa.
Lúc này Ngân Tuyết nghe thấy một giọng nói của phụ nữ.
" Cô ta đâu"
" Tiểu thư, việc của cô chúng tôi đã làm xong, người chúng tôi cũng đưa đến đây rồi"
" Đưa tôi vào gặp cô ta đi"
" Vâng, tiểu thư"
Khi cô ta đến trước ặt Ngân Tuyết, hai người còn lại liền bỏ chiếc bao trên đầu Ngân Tuyết ra.
" Đúng là cô ta rồi"
" Thẩm Ngân Tuyết, không ngờ cũng có ngày cô rơi vào tay tôi"
Ngân Tuyết dù muốn nói nhưng miệng cô bị băng dính dính chặt miệng cô lại, là cô không thể nói gì, mắt cô cũng bị che lại là cô không biết được người trước mặt.
Nhìn thấy Ngân Tuyết như vậy, cô ta liền nói.
" Bỏ bịt mắt cô ta ra đi, dù sao đây cũng là địa bàn của ta mà không phải lo"
" Vân , tiểu thư"
Xong một trong số 2 người liền đi đến thoát chiếc khăn che mắt cô ra.
Ngân Tuyết lúc này mới nhìn thấy ánh sáng, Ngân Tuyết lờ mờ nhìn về phía người trước mặt, cô hề biết người này, cô cũng không hiểu tại sao cô ta lại bắt cô đến đây.
Thấy cô như vậy, cô ta liền bảo anh ta bỏ băng dính trên miệng cô ra.
" Thẩm Ngân Tuyết , cô có chuyện gì muốn hỏi sao, tôi sẽ trả lời mọi thắc mắt của cô khi cô rời khỏi thế gian này, cô yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-di-muon/1778656/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.