Ngân Tuyết đang rất buồn, cô nhớ cả giắc hạnh phúc mong manh gì đó.
Đột nhiên, Ngân Tuyết thấy mẹ từ phía xa, mẹ cô đang đi về phía cô. Ngân Tuyết không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp chạy vào lòng mẹ. Ngân Tuyết rất nhớ mẹ. Dù mẹ cô đã xa cô từ rất lâu rồi.
Ở trong lòng mẹ Ngân Tuyết như cảm nhận được một niền hạnh phúc không tả được, ở bên cạnh mẹ cô như trút bỏ được tất cả lo lắm của mình.
" Mẹ, con nhớ mẹ quá, mẹ ở lại với con, mẹ đừng đi nữa được không" Ngân Tuyết vừa nói nước mắt cô lại rời xuống.
" Mẹ biết rồi, con ngoan, đừng khóc nữa"
" Mẹ con ở lại đây với mẹ được, con cảm thấy ở bên mẹ thật hạnh phúc"
" Được, mẹ sẽ nghe con kể hết mọi khổ tâm của con"
" Vâng mẹ " Ngân Tuyết cười vui vẻ như 1 một đứa trẻ vậy.
" Mẹ , mẹ có yêu cha không? "
" Sao con lại hỏi vậy"
" Con đã lấy được người con yêu khi không còn yêu, còn anh ấy lấy con chỉ để trả thù, con cảm thấy rất mệt mỏi. Mẹ cảm thấy con có nên ở cạnh một người như vậy không" Ngân Tuyết vừa nói vừa cối mặt xuống.
" Hãy nghe theo trái tim con mà quyết định" Sau đó Ngân Tuyết thấy mình đang bay lên khung trung, cô cứ vậy mà xa dần mẹ mình.
" Con không thuộc về nơi này, hãy về nơi thuộc về con và đối mặt với mọi thứ. Mẹ tin con sẽ vượt qua tất cả và tìm được hạnh phúc của mình".
Ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-di-muon/1778639/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.