Sau khi Giang Ngôn Sanh đuổi theo ra ngoài, cậu phát hiện Lục Tư Niên đã sớm rời đi không thấy bóng dáng.
Giang Ngôn Sanh choáng váng dựa vào tường, cười nhạt lắc đầu, mình đây là làm sao vậy a, thật ngốc, quá ngu ngốc rồi.
Cười cười, nước mắt giàn dụa, Giang Ngôn Sanh, ngươi đúng là vô dụng a! Đều đã qua lâu như vậy rồi, mà vẫn còn yếu ớt khó coi như vậy, thật là kém cỏi. Giang Ngôn Sanh dựa vào tường, gắt gao nắm chặt tay.
Giang Ngôn Sanh quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, thôi vẫn là đừng tự làm khó mình, sau đó nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía trước, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi "Khách sạn Ngân Hà, tới đón tôi."
Quay qua một bên, Giang Ngôn Sanh nhìn thấy Lục Tư Niên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn còn chưa có đi xa. Hắn có phải hay không đang đợi, ha, Giang Ngôn Sanh đừng có ngốc nữa. Hiện tại ngươi, chỉ sợ liếc hắn một cái cũng là điều xa xỉ đi!
Giang Ngôn Sanh buộc mình phải nhìn về phía trước, Giang Ngôn Sanh ngươi hôm nay đã đủ xấu hổ rồi, giữ lại cho chính mình một chút tôn nghiêm đi! Cho dù chỉ là một chút.
"Chìm đắm trong truỵ lạc."
Giang Ngôn Sanh sững sờ khi nghe được lời nói của Lục Tư Niên, hắn đây là đang nói mình sao? Có thể đi! Dù sao nơi này cũng không có ai khác ngoài hai người bọn họ.
"Giang Ngôn Sanh, ba năm không gặp, không nghĩ tới cậu đã trở nên buông thả tới mức độ này, cậu đã bồi uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dep-nhat-cua-luc-anh-de/240871/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.