Quay ngược thời gian lại ba năm trước, sau ngày Hà Anh từ Mỹ về Việt Nam.
Cô nhốt mình trong phòng, không ăn uống không đi đâu cả, cô nằm cuộn trong chăn xem lại từng bức ảnh mà hai đứa đã chụp chung với nhau, vừa xem cô vừa khóc.
___
Ba ngày sau cửa phòng cô có người gõ cửa.
Sau ba bốn năm ngày thức trắng, cô vô thức ngủ gục đi.
Tiếng gõ cửa cộng với tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi, cô không chịu được nên lười biếng với lấy điện thoại trên bàn để xem ai gọi.
Bấm nghe máy thì là một giọng trầm trầm của con trai vang lên:
“Chị, mở cửa cho em”
Hà Anh cố lật chăn ra, chầm chậm bò dậy để đi ra ngoài mở cửa. Cánh cửa vừa hé ra, chưa kịp nhìn ra ai, thì có bóng người lao vào ôm lấy cô.
Hương nước hoa dịu nhẹ này Hà Anh chẳng còn xa lạ gì nữa, đó là mẹ cô. Cô hơi bất ngờ khi nhìn thấy cả Thắng và bố cũng ở đây, cô mở miệng hỏi:
“Sao mọi người lại ở đây?”
Mấy ngày chỉ có khóc và khóc cho nên giọng của Hà Anh rất khàn, nói không ra tiếng nữa.
Mẹ Ngân buông cô ra, bà đau lòng xoa đầu cô giọng điệu trách móc:
“Bố mẹ mà không ở đây thì mày tính để bản thân thành ra như nào nữa?”
Gần một tuần trời Hà Anh gầy đi đến đáng thương, dáng vẻ nhếch nhác không sức sống, hai mắt vì khóc quá nhiều mà trở nên sưng vù, nhìn mà đau lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dau-tien/3537708/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.