Buổi chiều tối Hà Anh quay trở về trọ, việc đầu tiên của cô không phải là đi thay quần áo rồi đi tắm mà là nhắn tin lại cho Tuấn Anh.
“Cậu có rảnh không?”
Từ lúc nhận được tin nhắn của cậu ở quán cà phê, Hà Anh chưa biết phải nhắn lại thế nào. Cô có dự cảm không lành nên xin phép mấy đứa bạn là cô có việc về trước.
Sau vài giây chờ đợi người bên kia gọi video đến.
Hà Anh nhìn ra được vẻ mặt buồn rầu của người kia cô liền dịu dàng hỏi:
“Sao vậy?”
Tuấn Anh khịt khịt mũi giọng khàn khàn nói:
“Tớ bị cảm”
Đã nhiều lần chăm sóc lúc cậu ốm nên Hà Anh biết, khi Tuấn Anh bị ốm cậu thường rất nhạy cảm, dễ mềm lòng. Cậu thường hay làm nũng rồi ôm lấy cô, nếu cậu không vui thì thường hay nghĩ tiêu cực, cậu ấy đang cảm thấy như thế nào liền thể hiện ra ngoài mặt.
Hà Anh đau lòng hỏi:
“Uống thuốc chưa?”
Tuấn Anh nằm gục trên giường, chùm chăn kín mít lôi cả điện thoại vào trong chăn cho nên Hà Anh nhìn thấy bên kia là một màu đen kịt, tuy không nhìn thấy gì nhưng vẫn nghe được tiếng cậu nói:
“Tớ uống rồi, bạn cùng phòng vừa mua giúp tớ”
Hà Anh thở phào nhẹ nhõm, cô đi đến chiếc giường ngủ nằm xuống với tay lấy con gấu bông ngay đó ôm vào lòng thật chặt, cảm tưởng rằng bản thân đang ôm “anh bạn trai dễ thương kia”. Cô nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu nhớ tớ không?”
Cái giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dau-tien/3537134/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.