“Dương Anh, Tôi nhớ cậu”
Dương Hà Anh nghe được giọng nói yếu ớt đó của Tuấn Anh trái tim cô nhũn ra, nước mắt lăn dài trên má.
“Tôi nhớ cậu muốn điên lên rồi, cậu về đi được không” bên kia nói tiếp.
“Cậu chờ tôi nhé, tôi về ngay đây. Cậu chờ tôi” Hà Anh không thể chịu đựng được nữa, cô muốn gặp cậu ngay bây giờ.
Tuấn Anh ừm một tiếng rồi tắt máy. Hà Anh cất điện thoại rồi vội vàng chạy xuống nhà gọi mẹ Ngân:
“Mẹ ơi, con về dưới nhà đây”
“Giờ này đêm rồi, để sáng mai cũng được” mẹ cô nói.
“Việc gấp lắm mẹ, giờ con phải về luôn” Hà Anh cầu xin.
Cô biết là đi đường giờ này rất nguy hiểm rất dễ sảy ra chuyện, lúc biết Tuấn Anh đang bị bệnh mà chỉ ở một mình, cứ nghĩ đến cậu cô lại gấp gáp hơn bao giờ hết.
Việc ở đây cũng xong rồi. Cô định bụng là 4 giờ sáng mai đi về sớm để kịp giờ đi học, nhưng cuối cùng vì Tuấn Anh đang bị bệnh nên cô phải về luôn trong đêm.
“Được rồi, đi cẩn thận. Xuống đến nơi nhớ gọi cho mẹ” Mẹ Ngân mặc dù đồng ý nhưng vẫn không yên tâm nhắc cô nhớ gọi điện cho mẹ.
“Dạ”
Hà Anh đáp lời rồi chuẩn bị đồ lên xe và phóng đi. (Xe của Hà Anh đã được bà Thủy mang về để tiện cô có thể đi về lại trường)
Đi trên đường mà Hà Anh vẫn cứ thấp thỏm không yên, cứ nghĩ đến cậu cô lại cảm thấy xót, nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dau-tien/3495898/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.