Thực ra, chết đâu có gì đáng sợ, điềuđáng sợ nhất là, khi yếu đuối nhất, người thân nhất bên cạnh lại bỏ rơi em đểcao chạy xa bay…
Vé cô mua là loại ghế cứng, đêm đến, cô ngủ gục trênghế. Đến nửa đêm thì bị tỉnh giấc, hóa ra, một đám thanh niên ở dãy ghế bêncạnh đang ầm ĩ chơi trò điện tử có tên là Sát nhân, gần như mọi người trên toađều bị đánh thức nhưng chẳng ai nói gì. Có một người chơi chán rồi liền bắtchuyện với một thanh niên trẻ ngồi ngay trước Đường Du, hình như họ là sinhviên năm thứ hai, mới bắt đần năm học nên tranh thủ đi vùng nông thôn ở QuảngTây làm điều tra xã hội, tiện đường dự địnhghé qua Quế Lâm du lịch trước. Nói đến Quế Lâm, Lý Giang, Dương Sóc, toàn nhữngnơi non xanh nước biếc, mặt mày họ đều tươi tỉnh như thể vừa trở về từ nhữngnơi đó. Cặp mắt họ đen láy, tròn như trái nho đã ngâm sạch trong nước, ánh mắttoát lên vẻ háo hức.
Đường Du gắng gượng một lúc, đám sinh viên kia vẫn tỏra rất hào hứng, không cưỡng lại được sự mệt mỏi, cô lại gục xuống ngủ tiếp.
Khi tỉnh dậy đã là tám giờ sáng ngày hôm sau. Vừa mởmắt ra, đám sinh viên vẫn đang chơi điện tử, mặc dù thức cả đêm nhưng tinh thầnhọ vẫn rất phấn chấn, hăng hái. Cô mỉm cười, ngoảnh đầu lại thì phát hiện ngườithanh niên bên cạnh không biết đã đổi vị trí sang ghế đối diện tự khi nào, đangnhìn cô, cô cũng nhìn anh mỉm cười, lễ phép gật gật đầu.
Trong khi đang ở khoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dau-don-the/2694058/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.