Chương trước
Chương sau
Thực ra, chết đâu có gì đáng sợ, điềuđáng sợ nhất là, khi yếu đuối nhất, người thân nhất bên cạnh lại bỏ rơi em đểcao chạy xa bay…

Vé cô mua là loại ghế cứng, đêm đến, cô ngủ gục trênghế. Đến nửa đêm thì bị tỉnh giấc, hóa ra, một đám thanh niên ở dãy ghế bêncạnh đang ầm ĩ chơi trò điện tử có tên là Sát nhân, gần như mọi người trên toađều bị đánh thức nhưng chẳng ai nói gì. Có một người chơi chán rồi liền bắtchuyện với một thanh niên trẻ ngồi ngay trước Đường Du, hình như họ là sinhviên năm thứ hai, mới bắt đần năm học nên tranh thủ đi vùng nông thôn ở QuảngTây làm điều tra xã hội, tiện đường dự địnhghé qua Quế Lâm du lịch trước. Nói đến Quế Lâm, Lý Giang, Dương Sóc, toàn nhữngnơi non xanh nước biếc, mặt mày họ đều tươi tỉnh như thể vừa trở về từ nhữngnơi đó. Cặp mắt họ đen láy, tròn như trái nho đã ngâm sạch trong nước, ánh mắttoát lên vẻ háo hức.

Đường Du gắng gượng một lúc, đám sinh viên kia vẫn tỏra rất hào hứng, không cưỡng lại được sự mệt mỏi, cô lại gục xuống ngủ tiếp.

Khi tỉnh dậy đã là tám giờ sáng ngày hôm sau. Vừa mởmắt ra, đám sinh viên vẫn đang chơi điện tử, mặc dù thức cả đêm nhưng tinh thầnhọ vẫn rất phấn chấn, hăng hái. Cô mỉm cười, ngoảnh đầu lại thì phát hiện ngườithanh niên bên cạnh không biết đã đổi vị trí sang ghế đối diện tự khi nào, đangnhìn cô, cô cũng nhìn anh mỉm cười, lễ phép gật gật đầu.

Trong khi đang ở khoang đánh răng, rửa mặt trên tàu,người thanh niên ấy cố tình đợi cô, lúc cùng quay về toa, anh hỏi: “Cô khôngphải cùng nhóm với bọn họ ư? Sao không thấy tham gia chơi cùng?”

Cô cười, đáp ngắn gọn: “Không phải.”

Từ nhỏ, cô đã không biết sống hòa mình, trước đây thìkhông biết cách hòa mình như thế nào, đến khi ý thức được, cảm thấy một nhómbạn học cùng nhau chơi đùa, vui vẻ, muốn tham gia cùng nhưng sợ không biết nóigì, sợ rằng vì mình mà cả nhóm mất vui. Vậy là dứt khoát không tham gia nữa, cứthế dần dần hình thành trong cô thói quen tách biệt với đám đông.

Ngồi vào chỗ, cô lại nhắm mắt nghỉ ngơi, người thanhniên kia cũng không bắt chuyện nữa.

Mười mấy tiếng đồng hồ lại trôi qua, buổi chiều, tàuđến ga Quế Lâm. Nhóm sinh viên ầm ĩ kéo nhau xuống, toa xe vắng hẳn một nửa,bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường, người thanh niên ngồi cạnh Đường Du cũngxuống. Vé cô mua là đến Trạm Giang, nhưng trong lúc nhân viên tàu đang chuẩn bịđóng cửa toa, cô bỗng xách hành lý của mình, vừa chạy về phía lối ra ở cuốitoa, vừa nói với nhân viên: “Xin chờ một lát.”

“Sao thế, ga đến của mình mà cũng không biết?” Ngườinhân viên chau mày, giọng bực tức, dừng tay lại.

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi ngủ nên không để ý thời gian.”

Vừa xuống tàu, một cơn gió lạnh táp vào mặt, không ngờthời tiết phương Nam lại lạnh hơn miền Bắc, bên ngoài đang mưa rất to. Cô rụtcổ, tay kéo hành lý ra khỏi ga Quế Lâm, phía trước mặt là một ngọn núi đẹpnhưng vì mưa quá to, ngọn núi ẩn hiện lờ mờ trong làn mưa, trông không được rõ.Cô lấy từ trong va li ra một chiếc ô, đi dọc theo mái hiên nhà, khi ngang quacửa phòng chờ, lại trông thấy nhóm sinh viên, người nào người nấy đều ủ ê, đầurủ xuống như những quả cà trong sương giá. Một người đeo ba lô đang ngồi xổmtrên đất, bực tức nói: “Này, ai quyết định đến đây hôm nay, trước khi đi khôngxem dự báo thời tiết à? Giờ thì thích rồi, mưa to thế này thì du lịch nỗi gì?”

“Chắc là có bão, trước khi đi, ai mà biết được. Ôi,lạnh quá, không ngờ Quế Lâm còn lạnh hơn cả thành phố B, bọn mình không mang ô,cũng chẳng đem quần áo, thế này thì, hắt xì…!”

Một người khác nói: “Đừng trách móc nữa, các cậu xem,có mấy ai đem ô đâu? Bọn mình đi tìm chỗ ở trước

Đúng lúc ấy, có người cầm ô đến hỏi: “Này, cô ơi, điDương Sóc không? Chỉ hai mươi tệ thôi.”

Người khác cũng chen vào, “Đi Dương Sóc, xe buýt caocấp, mười lăm tệ đây.”

“Nào, đi Dương Sóc nào, mười tệ một người, mau lên,mau lên…” Giọng của người đứng bên cây long não bên ngoài bến xe cũng vang lên.

Cuối cùng Đường Du cùng nhóm sinh viên đều lên xe điDương Sóc. Tay tài xế và chủ nhà nghỉ là chỗ thân quen nên đã bố trí chỗ ở ổnthỏa cho họ, giá phòng cũng không đắt. Sau khi đến nhà nghỉ, họ đi cùng bà chủvào xem phòng trước, thấy phòng ốc ổn, sạch sẽ, gọn gàng nên cả nhóm đồng ý trọlại.

Mấy ngày đầu, vì mưa to nên Đường Du không đi đâu, cảngày chỉ quanh quẩn trong phòng. Nhà nghỉ gần sông, nhìn qua cửa sổ phòng cóthể trông thấy dòng Ly Giang. Thời điểm này, nước trên sông Ly Giang dâng đầy,mênh mông một màu vàng đục, những ngọn núi nhỏ xam xám nhô lên trên nền đấtbằng trông lờ mờ, ẩn hiện trong làn mưa, lòng cô vẫn lạnh lẽo như vậy. Cô ngồibên cửa sổ, nắm chặt chiếc điện thoại di động trong tay. Chiếc điện thoại vẫnđang tắt nguồn, nhưng cô chưa bao giờ quên sạc pin, cứ trốn cả ngày trongphòng, đờ đẫn nhìn nó.

Sau bốn ngày, mưa cuối cùng cũng tạnh. Lúc này, bà chủnhà đã giới thiệu hết cho cô những nơi thăm thú và ăn uống nổi tiếng, độc đáocủa Dương Sóc, phố Tây hào hoa, suối Hồ Điệp, cây đại cổ thụ, núi Vầng Trăng,ốc hấp rượu, cá hấp bia, phở Quế Lâm… Cô đi lang thang một mình, mãi tận khuyamới đến phố Tây, lúc này, người trên phố rất ít, đêm nào cô cũng ngồi ở quán càphê cuối phố. Ở đó có nhiều cuốn sổ có thể ghi lại lời nhắn, mỗi cuốn đều chứađựng rất nhiều tâm sự. Có lẽ mọi người đều coi nơi này là “Cái tai lừa của QuốcVương” nên chẳng ai ngại ngùng bày tỏ tâm trạng của mình: có vài người là kẻthứ ba nói về sự đau khổ khi phải ra đi, có vài người thất tình, nói về sự đauđớn tuyệt vọng của bản thân, có một số người thì yêu đồng tính, nửa kia lại đãkết hôn, cũng có cả người Đài Loan, nói năm kia lần đầu tiên đến đây cùng ngườiyêu, năm ngoái kết hôn nên đến đây để làm kỷ niệm, năm nay lại đến, có lẽ đãthành thói quen.

Cô lật giở từng trang cho đến khi ly cà phê nguộilạnh.

Còn có người viết: Dù shẳng có ai biết.

Cuối cùng, cô quyết định viết.

Đêm đó, cô viết một mạch đến tận hai giờ đêm mới rờikhỏi quán, về đến nhà nghỉ, đang chuẩn bị tắm rửa để đi ngủ, vừa mới thay đồra, cô bỗng cảm thấy thiêu thiếu thứ gì, nghĩ một lát mới phát hiện ra là khôngthấy chiếc điện thoại di động đâu. Cô hốt hoảng, không tắm nữa, vội vàng mặcquần áo, bắt đầu đi tìm, phòng ở, phòng tắm bị cô lục tung lên nhưng đều khôngthấy, cuối cùng cô nhớ ra quán cà phê lúc nãy nên vội ra đó xem có còn không.

Cô đi dép lê, chân nam đá chân chiêu chạy ra từ nhànghỉ, xuyên qua mấy dãy phố vắng tanh. Lúc này, đèn đường đã tắt, chỉ còn vàichiếc đèn lồng đang chiếu thứ ánh sáng lờ mờ trước cửa mấy quán bar, giữa đườngcòn gặp một người đàn ông say rượu, cô rảo bước nhanh hơn. Mãi mới đến đượcquán cà phê, cô đẩy cửa ra mà lòng dạ bồn chồn như có lửa đốt, trước mắt cô làmột người đàn ông đang ngồi quay lưng lại, tay xoay xoay chiếc điện thoại củacô. Cô vội bước nhanh qua, chiếc dép lê bị mắc vào bậc cửa, cô đứng không vững,người lộn nhào về phía trước. Chủ quán giật mình, vội chạy qua đỡ. Đường Dukhông kịp bò dậy, không để ý đến vẻ lếch thếch của mình, lo lắng ngẩng đầu lên nhìnchiếc điện thoại, nói: “Chiếc điện thoại đó là của tôi…” Chưa dứt lời, máu từmiệng đã ộc ra.

Chủ quán càng hốt hoảng hơn, vừa sai một cậu thanhniên cầm giấy ăn đến vừa nói: “Cô có sao không? Đừng lo lắng.”

Cậu thanh niên bị gọi, vội đi tới, ngạc nhiên nhìn cô,nói: “Là cô à?”

Hóa ra đó là người thanh niên ngồi cạnh cô trên tàu,nhưng lúc này Đường Du không để ý đến anh ta mà chỉ quan tâm đến chiếc di động.Anh ta cũng nhận thấy điều đó, giọng nói có chút ngại ngùng, “Xin lỗi, lúc nãyvì muốn xác định chủ nhân của nó nên tôi đã mở máy, trong này có rất nhiều tinnhắn… trả lại cô.”

Đường Du bình tĩnh lại, rất nhiều tin nhắn trong điệnthoại, của Tôn Văn Tấn, của thầy hướng dẫn, của Trần Thích, của chị khóa trên,mỗi người đều gửi rất nhiều tin, nhưng đều có chung một ý là: Hiện giờ đang ởđâu? Tôn Văn Tấn đang rất lo lắng, nhận được tin thì gọi lại. Chưa kịp xem hếttin nhắn thì chuông điện thoại reo vang, là số của Tôn Văn Tấn, cô hoảng loạnđến nỗi ấn nhầm vào nút nghe, đưa điện thoại lên tai, giọng cô khe khẽ “A lô.”

Giọng Tôn Văn Tấn ở đầu dây bên kia khàn khàn, thêlương, run rẩy như thể sợ nếu nói to, cô sẽ sợ hãi chạy mất, cũng như thể đangtrong một giấc mơ, không tin rằng đầu dây bên kia là cô, nên cẩn trọng hỏi,“Tiểu Du…” chưa nói hết câu, giọng đã khản đặc.

Giọng nói của gã khiến trái tim Đường Du tê tái, côquên cả đáp lời, quên cả dập máy, cứ thờ thẫn như gặp phải ma, lắng nghe từngtiếng nấc nghẹn phía đầu dây bên kia.

Lát sau, một giọng khác vang lên trong điện thoại nhưthể sợ cô dập máy, ngữ điệu ngang ngược, hung hăng, cướp lời: “A lô, a lô, cóphải Đường Du không? Cô nghe tôi nói đây, có bản lĩnh thì cả đời này đừng mởmáy nữa, yên tâm để Tôn Văn Tấn chết cùng với cô.”

Trần Thích vẫn chưa dứt lời, đầu dây bên này, khuônmặt Đường Du đã đầm đìa nước mắt.

Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Du đi xe buýt từ DươngSóc đến sân bay Quế Lâm đợi, chưa đầy mấy tiếng, chuyến bay của Tôn Văn Tấn đãđến nơi. Cô ngồi bên ngoài cửa kính xa xa nhìn gã đi từ bên trong ra, sắc mặtgã tiều tụy, mêt mỏi, hình như quên cả cạo râu, có một mảng hơi đen đen dướicằm. Trước đây, Tôn Văn Tấn luôn là người vô cùng chỉn chu, đi đến đâu quần áocũng sáng bóng, dáng vẻ hào hoa phong nhã. Mới hơn một tuần không gặp mà đã ranông nổi này, Dường Du thấy cay cay nơi khóe mắt.

Sau khi Tôn Văn Tấn liên lạc được với Đường Du, gãkhông mang theo gì, lập tức đi cho kịp chuyến bay ngày hôm sau. Những ngày này,lúc đầu Trần Thích còn tự trách mình, nhưng mãi vẫn không tìm thấy Đường Du,anh ta bắt đầu tức tối, đổ hết mọi trách nhiệm và tội lỗi lên đầu Đường Du,miệng không ngừng nói: “Đã bảo cậu rồi, đừng có dây dưa với những cô gái trẻ,vừa buông thả vừa vô trách nhiệm, nói đi là đi, cậu tìm cô ta về thì có ích lợigì.”

Lúc đó, Tôn Văn Tấn cũng rất hận Đường Du. Nhưng khinhìn thấy cô qua lớp kính, đang ngồi trên ghế, đôi vai gầy guộc, đôi mắt to vàchiếc cằm nhọn, vành mắt ngân ngấn lệ dõi theo gã, hai ánh mắt gặp nhau qua lớpkính, mọi hờn giận trong gã đều tan biến. Ánh mắt long lanh, nét buồn buồn trênkhuôn mặt cô khiến trái tim gã rung động. Gã bước nhanh lại, đến trước mặt cô,cô thấy tay chân mình luống cuống, vừa đừng lên, gã đã ôm cô vào lòng, ôm rấtchặt, hoàn toàn không để ý đến sức mạnh của bản thân. Đường Du bị siết chặt đếnnghẹt thở, muốn giãy ra, nhưng gã không buông t

Ở sân bay Quế Lâm một lát, họ bắt xe taxi về Dương Sócvì đồ đạc của Dường Du vẫn đang để ở nhà nghỉ. Xa nhau một thời gian dài, ĐườngDu không ngờ Tôn Văn Tấn lại coi trọng mình đến vậy, đã xảy ra rất nhiềuchuyện, lúc gặp mặt cả hai đều không biết nói gì, suốt dọc đường gã cứ nắm chặtlấy tay cô, mười ngón tay cứ xoắn xít nhau. Dường Du miên man nghĩ, mắt ươnướt, sao có thể không cảm động chứ, từ nhỏ đến lớn cô luôn bị đẩy đi đẩy lại,nhưng cuối cùng đâu có ai cần cô.

Một tiếng sau, xe đến Dương Sóc, chiếc taxi dừng trướccổng nhà nghỉ, trả xong tiền, Đường Du đưa gã lên gác. Vào đến phòng, cô rótcho gã một cốc nước, hỏi gã có cần đi tắm, rồi lại hỏi gã có cần ăn cơm. Họ đãsống cùng nhau mấy tháng, đã hiểu nhau, không ngờ bây giờ lại trở nên lịch sự,xa lạ.

Đường Du bồn chồn, không yên, cô cứ luống cuống trongphòng, nói như cướp lời, cô biết gã chắc chắn muốn nói rất nhiều điều, chắcchắn gã sẽ hỏi, nhưng trong lòng cô vừa sợ gã mở miệng ra hỏi lại vừa sợ gãkhông hỏi gì nên đành cứ phải tranh nói trước.

Tôn Văn Tấn cầm cốc nước, không nói năng gì, lặng lẽnhìn cô, cô nói gì, làm gì, gã cũng chỉ nhìn theo.

Ánh mắt gã khiến cô không biết trốn vào đâu, cô khôngđóng kịch nữa mà đi đến trước cửa sổ, nhìn dòng Ly Giang và ngọn núi xanh xanhphía xa, nói đầy vẻ khó nhọc: “Em mắc bệnh, không muốn mọi người biết chuyện,sợ mọi người thương hại, như thế em thấy mình thật đáng thương. Càng sợ hơn lànếu mọi người biết mà không ai thật lòng quan tâm. Giống như hồi còn nhỏ, mẹ,bố và cậu đều bỏ rơi. Giờ em lớn rồi, có thể tự làm chủ nên không muốn để aibiết.”

Tôn Văn Tấn ngồi ở đằng sau cô, không nói gì.

“Khi còn nhỏ, bố mẹ em thường cãi nhau, rồi quăng đồđạc, những lúc ấy em rất sợ, cảm giác như tất cả có thể bị hủy diệt. Sau này,họ ly hôn, nhưng vẫn cãi vã vì chẳng ai muốn nhận con gái mình, lúc ấy, em hậnsao mình không chết quách cho xong… Giờ em đã trưởng thành, nếu người ta khôngcần, em sẽ ra đi trước khi điều đó thực sự xảy ra, không cho người ta cơ hội từbỏ, như thế, em sẽ không bị bỏ rơi. Thực ra, chết đâu có gì đáng sợ, điều đángsợ nhất là, khi yếu đuối nhất, người thân nhất bên cạnh lại bỏ rơi em để caochạy xa bay.”

Cô vẫn cứ ngoảnh mặt về phía dòng Ly Giang bên ngoàicửa sổ, như đang nói với chính mình những tâm tư tận sâu trong đáy lòng, lờinói bay theo làn gió. Họ đã từng ôm nhau ngủ hằng đêm, đã từng đáp ứng nhau nhucầu về thể xác nhưng những lúc ấy cô đâu nói với gã những điều này. Lúc này, côlại nói hết với dòng Ly Giang, với mây và gió, lời nói có chút bất cần pha lẫnsự thê lương, không phải nói ra để chia sẻ cùng gã, mà hình như những điều ấyđều đã bay theo gió hết rồi. Cô quay người lại, nhưng không dám nhìn gã, cúimặt, nói: “Em xin lỗi, lúc đó em đã không nói cho anh biết vì không muốn anhphải gánh trách nhiệm.”

Tôn Văn Tấn kìm chế rồi lại kìm chế, gã bóp chặt cốcnước, chiếc cốc làm lòng bàn tay gã đau rát nhưng tất cả sự đau đớn này đâu thểsánh với nỗi đau trong lòng. Gã hít một hơi dài, hết sức kìm nén, giọng runrẩy, “Nếu buổi tối hôm qua, em không gặp người đó ở quán cà phê, có phải em sẽkhông bao giờ mở nguồn điện thoại không? Có phải em không bao giờ muốn gặp lạianh nữa?”

Cô lặng lẽ gật đầu.

Gã nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như đang bốc lửa. Nhưngcô chỉ cúi đầu, chiếc cằm nho nhỏ, má bầu bầu, lông mi chớp chớp, khóe mắt ngânngấn lệ. Cô đang khóc, răng cắn chặt vào môi dưới, giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Emkhông quen từ biệt nên không để lại tin nhắn cho anh, em để chìa khóa trên mặttủ, nghĩ là anh sẽ hiểu.”

Môi dưới bị cô cắn đến nhợt nhạt, nước mắt ứ trên viềnmi, rưng rưng, không dám lăn xuống.

Gã có thể hiểu gì? Hiểu rằng cô có ý định bỏ rơi gã,một mình đón nhận cái chết mà không để gã biết, hay là hiểu rằng cô dựa vào đâumà cho rằng gã bỏ rơi cô để cao chạy xa bay trong lúc cô yếu đuối nhất? Sao lạicó thể ngốc nghếch đến thế? Trăm ngàn vòng xoáy bỗng cuồn cuộn trào dâng trongtrái tim gã.

Cô còn nói: “Em không nghĩ rằng anh sẽ đi tìm em, thựcra, anh không cần tìm đâu. Trước đây, em chỉ có một mình, một mình trong hơnmười mấy năm trời. Em mắc bệnh, nếu không gặp anh, em cũng vẫn bị bệnh, mộtmình em có thể chống chọi được.”

Cuối cùng, không thể kìm chế được nữa, gã nắm chặtchiếc cốc trong tay ném mạnh vào tường, “choang”, vụn thủy tinh bay tứ tung.Đường Du giật mình, ngẩng đầu lên, giọt lệ vương trong mắt sáng lấp lánh, vẻloạn, thê lương đó khiến trái tim Tôn Văn Tấn tê tái, gã vừa giận dữ, vừa tủithân, lại vừa không ngăn nổi nỗi xót thương trong lòng, vì thế, sự tức giận nhưđược nhân lên. Gã hít hít mũi, cố gắng dìm sự chua xót xuống, giọng khàn khàn:“Em muốn chống chọi? Đường Du, phải chăng chúng ta có một sự khởi đầu tệ hạinên chẳng thể nào bắt đầu lại? Em có nghĩ đến cảm nhận của anh? Sao em biết emlà gánh nặng? Dựa vào đâu mà em cho rằng anh sẽ bỏ rơi em để cao chạy xa baytrong lúc em yếu đuối nhất? Em coi anh là gì? Em làm vậy, thà em đừng đồng ýsống cùng anh ngay từ đầu. Như thế, dù có bị bệnh, có trốn ở đâu, anh cũngkhông quan tâm. Nhưng em đã sống cùng anh rồi, sao em có thể cư xử như vậy. Emrời xa anh trong lúc buồn nhất, tuyệt vọng nhất, em không nghe điện thoại,không để anh đi tìm, sao lại đối xử với anh như thế?” Càng nói, gã càng thấycay đắng, không cách nào nén được sự xót xa, giọng gã lành lạnh, “Nếu muốn mộtmình chống chọi, muốn mãi mãi không gặp anh, sao giờ em lại khóc?” Vừa nói gãvừa đi đến ôm cô từ phía sau, đầu cô nằm gọn trong lòng gã, giọng gã đau đớn:“Sao em ngốc thế, anh có thể bỏ em để cao chạy xa bay trong lúc em buồn nhất ư?Hơn nữa, anh đã hỏi bác sĩ rồi, họ đã chẩn đoán nhầm, muốn em về kiểm tra lại.”

Gã ôm chặt tấm thân nhỏ bé của cô, vì ôm sát vào lòngnên gã cảm nhận rõ sự gầy yếu của cơ thể cô, điều này khiến trái tim gã càngmềm nhũn, tê tái. Gã nhớ lại rất nhiều chuyện… chuyện quá khứ, chuyện khi ở bênnhau, bao nhiêu băn khoăn bỗng có lời giải đáp. Vì muốn cứu bạn trai mà cô đơnthương độc mã đi tìm Tô Bất Dị, nhưng cứu được rồi lại kiên quyết không chophép mình tiếp tục quan hệ với anh ta vì cách cư xử của ông bà Lâm khiến cô bấtan, cô sợ khi quan hệ giữa họ và cô trở nên thân thiết rồi, họ sẽ khiến cô bịtổn thương, sẽ bỏ mặc cô để cao chạy xa bay lúc cô yếu đuối nhất, do vậy, cô đãkiên quyết từ chối Lâm Khai. Đồng ý sống cùng gã, nhưng cô chưa từng hỏi chuyệncủa gã, cũng chưa từng nói chuyện của mình. Ngày qua ngày, cả hai đều không đểđối phương đi sâu vào cuộc sống của nhau vì cô lo rằng sẽ có ngày gã cao chạyxa bay nên cô dành riêng cho mình một lối thoát, để khi đi rồi, sẽ không phảibuồn. Trước mặt bao người, cô vẫn mạnh mẽ, nhẫn nhịn, Tô Nhiêu đẩy cô ngã xuốngcầu thang, Diệp Đào hoa ép cô làm tiếp viên, Hà Khâm ép cô uống rượu, Lâm Khaisuốt ngày ở lì trong hộp đêm Loạn thế giai nhân, nhưng cô luôn có cách chốngchọi không hề sợ sệt, thậm chí khi tưởng mình mắc bệnh nan y, cô cũng một mìnhsắp xếp gọn gàng mọi chuyện rồi mới lặng lẽ ra đi. Xem ra, cô mạnh mẽ, lạnhlùng, dường như chẳng sợ hãi điều gì. Cô nhìn dòng Ly Giang, lặng lẽ rơi lệ,giọng nói hững hờ bay theo gió. Cô đang nói đến cái điều đáng sợ nhất nhưnggiọng điệu lại nhẹ như mây trôi gió thoảng. Tuy thế, gã chợt nhận ra rằng, chodù thế nào, thực ra, cô vẫn luôn cảm thấy sợ.

Cô biết điều mình sợ nên luô bộ như không sợ, đóngkịch lâu nên cứ tưởng như mình chẳng hề sợ điều gì, nhưng thật ra lại đang rấtsợ, nếu không, lúc này đây cô đã chẳng run rẩy trong lòng gã, đã chẳng khóc nhưthế này.

Có thể, cô không sợ bất kỳ điều gì, với cô, ngày tậnthế cũng chẳng có gì đáng sợ, nguy hiểm tính mạng cũng vậy, điều khiến cô sợnhất chính là lúc yếu đuối nhất, người đáng tin duy nhất bên cạnh bỏ mặc cô đểcao chạy xa bay, vậy phải làm thế nào?

Thế nên, biết rõ cuộc đời mình sắp kết thúc, biết rõrời xa gã rồi cũng chẳng biết đi đâu, nhưng cô vẫn nhất quyết lựa chọn sự rađi. Cô biết rõ, hiểu rõ rằng mình chẳng còn sống được bao lâu. Cô biết trongngười mình không có nhiều tiền, xa gã rồi, những ngày còn lại sẽ sống ra sao,nhưng cô vẫn đi. Điều bi thảm nhất trong đời người là cái gì cũng biết, cô biếtrõ ràng là mình chẳng còn sống được bao lâu, sao lại không sợ cơ chứ? Phiêubạt, chết chóc, bất an đều là những điều khiến cô sợ, khiến người ta phải chùnbước, nhưng cô đã khắc phục được. Hai mươi tuổi đời, còn trẻ như vậy mà đã phảinếm trải biết bao đau khổ, cay đắng của cuộc đời, một mình vươn lên để trưởngthành, không chốn nương tựa, mọi tuyệt vọng, đau đớn đều tự vượt qua. Dù cómạnh mẽ, có lạnh lùng đến đâu đi nữa thì cái chết ở tuổi hai mươi cũng khiếnngười ta thấy sợ. Mọi thứ đều khiến cô sợ hãi, muốn hét to lên nhưng cô đãkhông cho phép mình làm thế. Cô không dám nói với bất kỳ ai mà âm thầm chịuđựng trong hai mươi năm, khi đối diện với cái chết không mong đợi, cô sợ mìnhsuy sụp, sợ khi nghe điện thoại, nghe thấy giọng gã, cô sẽ khóc lóc đến khảntiếng, nhưng còn có điều khác đáng sợ hơn.

Cô nói, điều cô sợ hơn là nếu để mọi người biết mà lạichẳng ai thực lòng quan tâm; cô nói, cô sẽ ra đi trước khi bị bỏ mặc, như thế,mình sẽ không có cảm giác bị bỏ rơi; cô nói, sợ nhất là, khi yếu đuối nhất,người thân nhất bên cạnh lại bỏ mặc cô để cao chạy xa bay…

Thế nên cô chẳng kịp suy nghĩ kỹ xem sau khi rời xa gãsẽ thế nào, không kịp nghĩ kỹ những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời sẽ rasao. Chỉ ngẫu nhiên nghĩ, giả sử dùng hết số tiền tích cóp rồi mà cuộc đời vẫnchưa kết thúc thì biết tính thế nào, song cô chỉ có thể tự trách móc mình, lúcđó cùng lắm là nhảy xuống biển tự vẫn.

Sao cô gái này lại có thể ngốc nghếch thế?

Tôn Văn Tấn thấy mắt mình cay xè, gã liên tục ngướcmắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng vẫn không nén được những gi nước mắt.

Trên chuyến bay trở về, Tôn Văn Tấn luôn nắm chặt taycô, cô cũng dựa sát vào gã. Lúc trước, bị chuẩn đoán là có bệnh, cô vô cùngbình tĩnh đến trường đệ đơn xin thôi học, vô cùng điềm tĩnh nói chuyện với TrầnThích về việc đi Pháp, rồi sau đó một mình bỏ đi. Khi ấy, hình như không điềugì khiến cô thấy sợ. Nhưng giờ đây, biết gã sẽ không bỏ mặc mà đang đưa cô vềđể chẩn đoán lại, cô lại thấy sợ. Mặc dù bác sĩ nói cô có thể không có vấn đềgì về tim, nói vấn đề không nghiêm trọng nhưng cô chưa tin. Cô rất ít khi ravào bệnh viện, cũng chưa từng tiếp xúc với những người bệnh nặng, nhưng màu sắccủa những cục máu tươi cứ in đậm trong tâm trí. Hồi nhỏ, chuyện nôn ra máu luônkhiến cô hoảng sợ. Khóe mắt cô cay cay, nghĩ nếu lần này kiểm tra lại, bác sĩnói không phải chẩn đoán nhầm thì sẽ thế nào?

Bất chợt, cô thấy hận cái cảm giác sợ hãi luôn bámđuổi theo cô như hình với bóng này, sao nó khiến cô sợ đến thế?

Tôn văn Tấn vẫn đang nắm chặt bàn tay Đường Du, bàntay cô lạnh như băng, gã lo lắng ngoảnh sang nhìn. Cô đang nghiêng đầu ngắmnhững đám mây trắng ngoài cửa sổ, răng cắn chặt vào môi dưới, cặp lông mi trênđôi mắt đen nháy như trái nho chín mọng chớp chớp, như thể đang khe khẽ run,không biết là đang nghĩ gì. Mặt cô nhợt nhạt, gã dang tay ôm cô vào lòng, tayxoa xoa bả vai cô, giọng vỗ về: “Đừng sợ, em chợp mắt một lát đi, vẫn còn mấytiếng nữa, đến nơi, anh sẽ gọi.”

Nghe lời gã, cô nhắm mắt lại, dần buông lỏng tay gã,đến nhịp thở cô cũng cẩn trọng điều tiết, thấy thế, gã xót xa trong lòng. Gãbiết ban nãy cô nghĩ gì, gã cũng nhận ra vẻ sợ hãi, lo lắng của cô. Điều gã cầnlàm là giúp cô phấn chấn trở lại, đừng để cô nghĩ những điều không đáng nghĩ,và không nên sợ hãi nữa, rồi gã lại thấy hận, hận mình không kiểm soát nổi, gãthực sự cũng thấy sợ? Cảm giác này khiến gã câm lặng, chỉ biết ôm chặt lấy bảvai cô.

Về đến thành phố B, Trần Thích và vợ đã đợi họ từ lâubên ngoài sân bay. Tôn Văn Tấn dắt tay Đường Du đi ra, mọi người chào hỏi nhau.Bụng của Thấm Tử Tịnh đã nhô lên, chị ưỡn thẳng lưng, Dường Du biết Tử Tịnhđang mang bầu, trong lòng cảm thấy áy náy, nói: “Sân bay xa như thế, sao chịcòn đích thân đến?”

Tử Tịnh cười, nói: “Anh chồng đần của chị làm chuyệnngốc nghếch nên hôm nay chị phải dẫn anh ấy đến xin lỗi em. Tiểu Du, Văn Tấn,hai người không để bụng là tốt rồi.

Câu nói này khiến cả ba người cùng cảm thấy ngượngnghịu. Đường Du thì nghĩ chuyện mất tích của mình khiến mọi người nhốn nháo,Tôn Văn Tấn nghĩ lúc đầu vì chuyện của Đường Du mà gã tức giận với Trần Thích,Trần Thích thì lại nghĩ đến tất cả mọi việc anh đã làm trước đây nên quay sangĐường Du nói: “Tiểu Du, Văn Tấn, xin lỗi nhé.”

Lúc này, một người cách đó không xa đi tới, là Thẩm TửQuất, cô hờ hững hỏi thăm Đường Du. Nhìn vẻ tiều tụy của Đường Du, cô vừangưỡng mộ, vừa ghen tị lại vừa cảm thông, thương xót, ánh mắt vô cùng phức tạp.Nhưng lần này, cô cố ý không nhìn Tôn Văn Tấn, chỉ cúi đầu chào, gọi anh VănTấn, rồi không nhìn thêm nữa. Ánh mắt cô chuyển hướng nhưng mọi người đều nhậnthấy tình cảm ẩn giấu trong lòng cô, dáng vẻ ấy khiến Đường Du xót xa, cô cũnghờ hững cảm ơn đáp lại.

Thẩm Tử Quất tự lái xe riêng về, mấy người còn lạingồi chung một xe, họ nói về đứa trẻ trong bụng Thẩm Tử Tịnh và những điều mắtthấy tai nghe ở Dương Sóc. Không khí có phần thân mật hơn, Thẩm Tử Tịnh chọc:“Đường Du, em có biết em vắng mấy ngày mà anh Văn Tấn nóng ruột thế nào không?Đánh Trần Thích đến nỗi chảy cả máu, còn bắt anh ấy đi tìm khắp nơi, không cócả thời gian về nhà.”

Đường Du đỏ mặt, nhìn Văn Tấn đang ngồi hàng ghế trên,nhỏ nhẹ: “Đều là tại em, anh Văn Tấn không nên trách anh Trần Thích, em xinlỗi.”

Thẩm Tử Tịnh nắm lấy tay Đường Du, cười nói, “Về làtốt rồi, ha ha, chị cũng chẳng có ý gì. Là em không biết, họ là những đại namnhi, ở ngoài là hai vị tổng giám đốc, quản lý biết bao người nhưng vì em màđiên đảo như muốn lật tung cả thế giới này lên, nếu không tìm thấy em, chắcTrần Thích chỉ còn cách tự sát để tạ lỗi.”

Trần Thích ngồi đằng trước cúi đầu cười, ngoảnh đầusang nhìn Tôn Văn Tấn. Tôn Văn Tấn thì quay lại nhìn Đuờng Du, khiến mặt cô đỏlựng, không dám ngẩng lên.

Sau khi bình an về đến nhà, Đường Du xuống xe cảm ơn,Tôn Vắn Tấn lấy hành lý ở cốp xe xuống. Đang định lên lầu, Trần Thích gọi TônVăn Tấn, Đường Du nhìn thần sắc của họ, biết là có chuyện cần bàn bạc, cô quaysang cười với Tôn Văn Tấn, nói: “Em lên trước, hai anh nói chuyện tự nhiên.”

Đường Du xách chiếc túi nhỏ của mình đi lên trước, TônVăn Tấn lo lắng dõi theo bóng cô. Trần Thích rút một điếu thuốc đưa lên miệng,kể từ khi Thẩm Tử Tịnh có bầu, anh ta đã cai thuốc nhưng do mấy ngày nay khôngtìm thấy Đường Du, tâm trạng rối bời,không có chỗ nào để trút giận nên lại hút. Anh ta hít mấy hơi mà không biết nênbắt đầu thế nào, rồi nghĩ ngợi một lát, nhả một vòng khói dài, ngoảnh lại nhìnThẩm Tử Tịnh đang ở trong xe, vứt đầu thuốc xuống đất, lấy chân giẫm giẫm, nóithẳng: “Mình đã liên lạc với người ở bệnh viện rồi, cậu có thể dẫn cô ấy đếnbất kỳ lúc nào. Ý của Tử Tịnh là, dù là bệnh gì cũng nên sớm đưa cô ấy đikhám.”

Tiếp đến là chẩn đoán, Đường Du biết, bệnh viện bâygiờ, càng nổi tiếng thì càng kéo theo các vấn đề về giường bệnh, thuốc thang,bác sĩ… nhưng khi Tôn Văn Tấn dẫn cô đến bệnh viện, như thể đã có người dẫnđường, họ chẳng gặp bất kỳ trở ngại nào trong suốt quá trình, vì thế dễ dàngtìm được bác sĩ chẩn đoán cho cô, bác sĩ xác định là bệnh phổi biệt lập, TônVăn Tấn biết Đường Du là người cả nghĩ nên anh không có ý định giấu giếm cô.Bác sĩ nói: “Bệnh phổi biệt lập là hiện tượng phát dục phổi khác thường bẩmsinh gây ra do bộ phận mô mầm phổi tách rời với trục chính chi khí quản trongquá trình phát dục phổi thời kì phôi thai, bệnh này làm cho mô phổi không thôngvới khí quản và chi khí quản. Mạch máu tuần hoàn cung cấp máu cho phổi, thườngthấy là động mạch bất thường đơn chi hay đa chi của động mạch chính và độngmạch phụ trong lồng ngực. Nói một cách đơn giản, bệnh phổi biệt lập là phổiphát dục dị dạng bẩm sinh, đặc điểm chính là cung cấp, phân phối máu bấtthường, phần phổi mang bệnh và phần phổi bình thường cùng được che bởi lớp màngphổi, cần làm phẫu thuật, cắt đi phần phổi mang bệnh. Tóm lại, thực ra chỉ làcuộc phẫu thuật nhỏ.”

Vị bác sĩ không hề có ý làm yên lòng họ, đối với nhữngvị chuyên gia này, ngoài phẫu thuật thay khí quản ra, còn lại họ đều cho làphẫu thuật nhỏ. Mặc dù phải phanh ngực, nhưng đã chẩn đoán chính xác rồi. Hạtbụi đã rơi xuống luôn tốt hơn là vẫn còn lơ lửng, hơn nữa, câu nói “chỉ là cuộcphẫu thuật nhỏ” của bác sĩ khiến Đường Du cảm thấy nhẹ nhõm. Nghe Tôn Văn Tấnkể lại, Trần Thích cũng thấy yên tâm, vây nhưng trông Tôn Văn Tấn lại có vẻ lolắng khác thường, Trần Thích thấy thế, trong lòng hiểu rõ vì sao.

Cuối cùng Tôn Văn Tấn hỏi về di chứng sau phẫu thuật,bác sĩ cho biết, sau khi phẫu thuật, vì diện tích mô phổi giảm, khả năng hoạtđộng của phổi và tính đàn hồi cũng giảm xuống… nên sẽ ảnh hưởng đến chức năng hôhấp.

Nhưng sau khi chuyên gia hội chẩn chính thức xong, kếtquả lại là không thể tiến hành mổ. Vì mạch máu thừa mạch chủ cần cắt bỏ củaĐường Du quá ngắn và quá to, việc phẫu thuật sẽ rất khó khăn, bác sĩ cho rằngnếu sử dụng phương pháp nội soi sẽ tốt hơn nhưng lựa chọn này do người bệnh tựquyết định.

Tôn Văn Tấn đưa Đường Du đi hỏi nhiều bệnh viện uy tínở thành phố B và thành phố S, thậm chí còn gửi cả bệnh án bằng fax ra nướcngoài, kết luận nhận được không thống nhất. Người thì cho rằng cần phương phápnội soi, người lại cho là nên mổ, nói đi nói lại, vị chuyên gia nào cũng chorằng đó chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ, mà không ai dám chắc chắn nên dùng cáchnào.

Cuối cùng, một vị chuyên gia quen biết với Tôn Văn Tấnan ủi, “Thư giãn tâm lý, điều chỉnh tâm trạng, đó chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ màthôi. Đối với ngành y học chúng tôi, quá trình có thể bị bỏ qua, nhưng kết quảmới là chứng nhận cuối cùng và duy nhất. Chỉ cần kết quả tốt, trở ngại và tổnthương trong quá trình làm có lớn nữa thì thực ra cũng đáng. Giờ đừng nên quálo lắng, hãy dũng cảm lên.”

Cuối cùng quyết định chọn phương pháp nội soi, trướcbàn phẫu thuật, bác sĩ ngoại khoa sau khi tìm ra ổ bệnh lại không dám làm ốngdẫn. Đường Du phải đi lại mấy lần, bác sĩ vẫn không chắc chắn làm nên đành lạiđưa cô về phòng bệnh. Trong lúc hôn mê, cô nghe thấy Tôn Văn Tấn đang tức giậnvới bác sĩ ở bên ngoài. Ngần ấy ngày trời, thần kinh gã luôn căng thẳng, tìm đủcác chuyên gia nhờ tư vấn, gã lo lắng cho cô hơn bất kỳ ai. Bác sĩ lúc thì nóidùng phương pháp nội soi, lúc lại chủ trương mổ, nhưng cho dù thế nào, gã vẫngiữ thái độ lịch sự và biết ơn, có lẽ đây là lần đâu tiên tức giận, gã hét lênvới vị bác sĩ, “Nếu đã không chắc chắn, sao trước đây hội chẩn lại chủ trươngdùng phương pháp nội soi? Trước đó sao không nói làm phẫu thuật sẽ không đảmbảo? Các người vô trách nhiệm với bệnh nhân thế sao?”

Bác sĩ thông cảm với tâm trạng của Tôn Văn Tấn, còn vìtruớc khi phẫu thuật đã có nguời gọi điện đến nên ông hết sức ôn hòa giải thíchvới gã.

May mà Trần Thích có ở đó, anh ta nói vài câu, Tôn VănTấn bình tĩnh trở lại, dịu giọng xin lỗi, vị bác sĩ vội vã rời ngay khỏi đó.

Trong cơn mê man, Đường Du nghe mọi động tĩnh bênngoài, đợi một lát không thấy Tôn Văn Tấn đi vào, chỉ có Trần Thích đẩy cửa vàonhìn cô. Đường Du cố hết sức mở mắt ra nhìn anh, giọng yếu ớt: “Trần Thích, anhVăn Tấn sao rồi?”

Cô bị bệ nhưng nguời bị giày vò hơn lại là Tôn VănTấn.

Trần Thích cười ôn hòa, giọng vỗ về, “Cô cứ nghỉ đi,chúng tôi không sao.”

Buổi tối, Đường Du bắt đầu không ăn đuợc, ăn baonhiêu, nôn ra bấy nhiêu khiến Tôn Văn Tấn hoảng sợ phải đi gọi ngay bác sĩ đến,bác sĩ cũng không chẩn đoán ra nguyên nhân. Dù trong lòng rất buồn nhưng gãkhông dám biểu lộ ra truớc mặt cô, đành đi thang máy lên tầng thượng hóng gió.Đường Du nhìn theo bóng gã, lo lắng muốn gọi lại nhưng cuối cùng cô chỉ cúimặt.

Tất cả những điều này đều không lọt qua mắt của TrầnThích, anh ngồi truớc mặt cô, nói: “Đừng tự ép mình ăn nữa, hãy nghe tôi nóitruớc đã.” Vừa nói anh vừa cầm chiếc bát mang ra chỗ khác.

Đường Du đợi xem anh nói gì.

Trần Thích nhìn bát cháo, luỡng lự giây lát, khôngbiết nên bắt đâu từ đâu. Mãi lâu sau, anh mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt nghiêmtúc: “Biết nói thế nào nhỉ? Cô cũng biết, chúng tôi đều sinh ra trong những giađình có thể coi là khá giả. Cha mẹ lúc ấy đều là, à, đều là những cán bộ cấpcao, bố của Văn Tấn năm đó là vị quan quyền cao chức trọng, từ nhỏ cậu ấy chỉquen với cuộc sống sung túc. Hồi nhỏ, rất nhiều người trong trường dị nghị vềchúng tôi, vì mỗi khi đến lớp hay tan học chúng tôi đều có bảo mẫu và tài xếđưa đón, hơn thế, Văn Tấn từ bé đã thường xuyên tham gia tiệc tùng cùng bố, anhtrai và anh rể.

“Anh trai và chị gái lớn hơn Văn Tấn mười mấy tuổi nêncậu ấy luôn được cưng chiều, nhường nhịn. Hơn nữa, do thông minh, đẹp trai, nênai nấy trong khu đều yêu mến, mấy người chúng tôi cũng thích nghe lời cậu ấy,bố mẹ cậu ấy lại càng cưng chiều hơn. Khi hơn mười tuổi, anh trai và chị gáiđều lập gia đình, nên lúc đó điều kiện của cậu ấy có thể coi là không gì sánhbằng. Những ngày tháng ấy, giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ. Sau khi tốt nghiệp cấp ba,vì không thể học cùng trường với bạn gái, Văn Tấn đã bỏ học tại trường đại họcQ, bỏ nhà đi, rồi bị lừa một khoản tiền ở thành phố SZ, sau đó được gia đình tìmvề, bắt cậu ta đi Mỹ du học, cũng trong năm đó, gia đình xảy ra chuyện. Năm ấy,bố của Văn Tấn bị một người cấp dưới hãm hại, lúc đó cả nhà đều bị liên lụy,lần lượt bị mất chức. Bố và anh trai cậu ấy đều bị vào tù, vì khi đó Văn Tấnđang du học ở nước ngoài, hơn nữa do được bố và anh trai bảo vệ rất chặt chẽnên không bị liên lụy, nhưng cậu ấy vẫn quay về. Sau khi trở về nước, chị gáivà anh rể lại gặp tai nạn máy bay, chuyến bay của họ vì sự cố máy móđâm vàonúi, vỡ tan, một trăm bốn mươi mốt người thiệt mạng, là vụ tai nạn hàng khôngnghiêm trọng nhất thời ấy. Bố và anh trai phải vào tù, chị gái và anh rể gặptai nạn máy bay, lại phát hiện thêm mẹ bị ung thư não, anh trai cũng bị ung thưnão, chưa kịp tuyên án đã chết trong tù, chị dâu vì quá đau buồn, cũng tự sátvào ngay cái đêm người anh trai mất. Không lâu sau, đứa con gái bốn tuổi củachị cũng đột ngột qua đời. Khi ấy, Văn Tấn mới chỉ là sinh viên năm thứ nhất,mọi tài sản của gia đình đều bị niêm phong, không biết cô có cảm nhận hếtkhông, nhưng cây đổ thì khỉ rã đám. Khi đó, cậu ta không một đồng dính túi,hoàn cảnh gia đình lại như vậy, người khác không dám tùy tiện cho vay tiền vìsợ bị liên lụy. Trước khi cậu ta ra nước ngoài, cả đại gia đình vẫn vui vẻ, yênấm, vậy mà sau khi trở về thì đã tan tác, người thì tù tội, người thì nằm viện,người thì qua đời, chỉ còn lại một mình.

“Cuối cùng, người em gái của chị dâu là chị Thang,trước khi kết hôn đã về thành phố B cho cậu ta một khoản tiền để chữa bệnh chomẹ. Nhưng khi đó, bệnh ung thư não của bà đã vào giai đoạn cuối, cậu ấy chỉ cóthể đứng nhìn mẹ mình qua đời mà không biết làm thế nào. Hơn nữa, người bạn gáimà cậu ấy từng bất chấp tất cả bỏ nhà trốn đi cùng đã phản bội để đi lấy mộtngười đàn ông giàu có. Nghĩ lại, khoảng thời gian ấy cậu ta thực sự bị suy sụp,gần như là những tháng ngày đau khổ nhất trong cuộc đời nên giờ đây, cậu ấynhạy cảm đối với bệnh viện và phẫu thuật. Trong thời gian cô nằm viện, tinhthần Văn Tấn rất căng thẳng, cơ thể tiều tụy, chắc cũng sắp suy sụp rồi.”

“Nói ra những điều này, tôi không có ý gì khác, lầntrước, tôi rất ngại, nếu chuyện của hai nguời thành, tôi cũng mừng cho cậu ấy.Bấy nhiêu năm nay, tôi và Tử Tịnh chưa từng bao giờ thấy vì một cô gái mà cậuấy lo lắng như vậy. Dù người bị bệnh là cô, nhưng mong cô hãy cho cậu ấy chútniềm tin, đừng sợ hãi. Bác sĩ cũng nói rồi, chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ mà thôi,không nghiêm trọng. Cả hai đều không dễ dàng gì, mong cô hãy vì cậu ta mà mạnhmẽ hơn, cố gắng vượt qua, cuộc đời sau này vẫn còn mấy mươi năm, giờ cô phảidũng cảm lên.”

Sau đó, Đường Du nằm nghỉ ngơi, đợi cuộc phẫu thuậtlần thứ hai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.