Hơi thở nóng bỏng của Tiêu Phàm phun trên cổ, nụ hôn nóng rực dọc theo cổ xuống phía dưới, lúc đến bả vai, xấu xa mở miệng, nhẹ nhàng cắn một cái.
“A…” Vệ Đằng không khỏi kêu lên, bị ôm chặt, Vệ Đằng không có cách nào quay đầu lại trừng y, cũng không nhìn thấy vẻ mặt của y. Thân thể ngọ nguậy có chút bất an, nghe được hô hấp của Tiêu Phàm thay đổi nặng nhọc, nhiệt khí thổi tới bên tai giống như muốn đem người hỏa thiêu.
“Lại dám hấp dẫn anh, em không sợ sao?” Tiêu Phàm cắn cắn vành tai đáng yêu của Vệ Đằng, nhẹ khẽ nở nụ cười.
Thật là con nhím ngốc, tự lột da dâng đến miệng, nào có đạo lý không ăn.
“Hắc hắc, em đây không phải là sợ kìm hỏng anh sao.” Vệ Đằng nói chuyện có chút hô hấp không nổi.
Thật ra thì mình cũng muốn thân thiết, thật lâu không gặp mặt, gặp mặt lại chẳng qua là lên thư viện, tay cũng không nắm một chút miệng cũng không hôn một chút, nói chuyện cái gì yêu thương thuần khiết a…
Rõ ràng đã sớm không thuần khiết rồi.
Tiêu Phàm biết Vệ Đằng thay mình suy nghĩ, đáy lòng cũng đột nhiên mềm mại lên.
Thật ra thì thật rất muốn hôn hắn ôm hắn, nhưng lần đầu tiên tổn thương hắn quá nặng, sợ tạo thành bóng ma trong lòng hắn, lại từng cam kết qua một đống lời như “Em không muốn anh sẽ không ép buộc”, nói không giữ lời không phải là quân tử, cho nên… Mấy ngày này, mình cũng nhẫn nại rất cực khổ a.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dau-da-day/2012455/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.