Nghe giọng điệu của anh, như thể cậu là một đứa không biết điều, bướng bỉnh không nghe lời, đã bảo về nhà lại cứ đứng đợi ở sân bay, rỗi hơi không có việc gì làm. Nhưng anh hoàn toàn không hiểu tâm trạng muốn được gặp anh sớm hơn dù chỉ một chút của cậu... Anh không biết rằng đã lâu rồi không được gặp nhau, cậu nhớ anh biết chừng nào, muốn đến sân bay đón anh biết chừng nào... muốn được lao đến ôm lấy anh ngay giây phút đầu tiên anh bước xuống sân bay...
Có phải anh không hề hiểu được tâm trạng khi lao đến sân bay trong thời tiết lạnh giá của cậu, mà chỉ cảm thấy cậu rỗi hơi không có việc gì làm nên giở chứng? Có phải anh nghĩ rằng về sớm một ngày, về muộn một ngày, hay trễ một giờ cũng chẳng có vấn đề gì cả?
Tết năm nay không vui vẻ gì cho lắm, sau ngày hôm đó Tiêu Phàm không gọi điện đến nữa, Vệ Đằng đương nhiên cũng không thể mặt dày chủ động liên lạc với anh, vì thế hai người cứ chiến tranh lạnh mãi.
Thời tiết vốn đã rất lạnh, cộng thêm trận chiến tranh lạnh của hai người, làm mùa đông dường như càng lạnh hơn. Buổi tối nằm trên giường, Vệ Đằng cuộn tròn trong chăn, sau đó lại nhớ vòng tay ấm áp ôm chặt lấy cậu của ai đó, khiến cậu lăn qua lăn lại không thể ngủ an giấc được.Vì mẹ cậu nói ra ngoài tiệm ăn tất niên thì không có không khí đón Tết, nhất định phải làm cơm tại nhà. Vệ Nam vẫn phải trực ban ở bệnh viện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dau-da-day/2012388/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.