Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau
Vệ Đằng một mình đi đến trạm xe bus, ngồi trên băng ghế dài cứng chờ xe, cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ mơ hồ hồ. Chất lỏng nhớp nháp dính phía sau, lúc bước đi, theo chân chảy xuống, cảm giác ghê tởm đến buồn nôn, thậm chí ngay cả sống lưng cũng bắt đầu phát cáu. Nhớ tới thái độ lãnh lãnh đạm đạm kia của Tiêu Phàm, trong lòng lại càng thêm chua xót. TMD, lão tử không phản kháng để cho anh lợi dụng toàn bộ, thay đổi tư thế làm nhiều lần tôi cũng không lên tiếng! Anh ăn rồi không nhả xương chưa nói, còn ở đó chê bai không ngon. Vệ Đằng tôi từ nhỏ tới lớn, có bao giờ từng bị người nào khinh thường như thế? Cũng chính là Tiêu Phàm, tôi nguyện ý cho anh bắt nạt, anh bắt nạt xong rồi còn nói không có ý nghĩa, phi liền một chữ, sau này còn để ý anh nữa, lão tử theo họ anh, gọi Tiêu Đằng! Thở hồng hộc ngồi ở tại chỗ mắng M*, sau một lúc lâu, chiếc xe bus đầu tiên của buổi sáng chạy đến. Vệ Đằng lên xe, nhưng phát hiện mình không mang ví tiền. Tài xế lạnh lùng nhìn hắn, Vệ Đằng bĩu môi, vừa định xuống xe, lại thấy một con sói đang đứng phía sau hắn. Vệ Đằng lên xe, Tiêu Phàm rất tự giác mà ném 4 đồng vào thùng tiền . Vệ Đằng xoay xoay cần cổ, không để ý tới y, đi thẳng đến hàng sau ngồi xuống. Trên xe có mấy hành khách, rất nhiều lời không tiện nói, Vệ Đằng lại cố ý chọn chỗ ngồi có người, chen vào mà ngồi xuống. Tiêu Phàm có chút lúng túng, chỉ đành phải ngồi ở hàng trước cậu ấy, quay đầu lại nói chuyện với cậu ta. “Vệ Đằng, tôi. . .” Há miệng, nhưng thấy đối phương rõ ràng một bộ dáng không để ý tới người, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Tiêu Phàm cũng liền thu lời định nói trở về. Bởi vì qua giờ cao điểm buổi sáng mọi người đi làm, trên đường liên tục nhồi nhét. Mỗi lần thắng xe, vì thân thể khó chịu, Vệ Đằng thường cau mày, tim Tiêu Phàm cũng theo đó bị bóp chặt một chút. Sau, nữ sinh bên cạnh Vệ Đằng rốt cục xuống xe, Tiêu Phàm vội vàng đi qua ngồi xuống. Vệ Đằng mặc dù nhắm mắt lại, nhưng cảm thấy được Tiêu Phàm ngồi xuống bên cạnh mình. Cười nhạo chính mình. Tiêu Phàm, anh chơi đủ rồi đi, không cần phải đến xem trò cười mà. Người ta mèo bắt chuột, vờn qua vờn lại mấy cái, đến lúc con chuột không thở ra hơi nữa, liền ăn. Ăn rồi, liền kết thúc. Anh ngược lại khá lắm, ăn xong còn cười nhạo mảnh vụn còn lại, còn không chịu kết thúc sao? Đáng tiếc, tôi đã không còn tâm tình gì theo hầu anh nữa, mệt mỏi a, cùng người phức tạp như anh chơi diễn trò, thật là mệt mỏi. Chỉ số IQ không cùng cấp độ, kẻ thua thiệt luôn là tôi, anh không thích tôi, vậy cứ để tôi tự sinh tự diệt đi, còn không được sao? “Em. . . Phải về trường học?” Vệ Đằng có chút kỳ quái, thanh âm Tiêu Phàm lúc nói chuyện, thanh âm ép tới rất thấp, lại còn bắt đầu cà lăm. Phi, đổi chiêu rồi? “Đúng vậy, quay về trường học. Anh cũng trở về à?” Vệ Đằng kéo khóe miệng, lạnh lùng cười cười, “Thật là trùng hợp, cùng đường ha.” Tiêu Phàm không phản đối, chẳng qua là lúng túng ho khan một tiếng. Hồi lâu sau, Tiêu Phàm lại lên tiếng. “Tôi nghĩ. . . chúng ta nên thử nói chuyện đàng hoàng.” Vệ Đằng trợn trắng mắt, buổi sáng không phải là bộ mặt xú thí nói tốt nhất là quên đi sao? Bây giờ lại đuổi theo tới đây làm gì? Nga, cảm thấy ôm thân thể này của tôi đến thật thoải mái, cậu rất thoải mái, cho nên muốn thương lượng, sau này lại tiếp tục phục vụ Tiêu đại thiếu gia anh phát tiết à? Lão tử không làm. “Đã đến cổng Bắc đại học T, hành khách xuống xe. . .” Bên trong xe bus, thanh âm thông báo vang lên, Tiêu Phàm đứng dậy nhường chỗ, Vệ Đằng vượt qua trước mặt y, tay lại bị y kéo. Một tuýp thuốc bôi ngoài da được nhét vào tay, ấm áp, dường như vẫn luôn bị y cầm trong tay, còn mang theo nhiệt độ của y. “Cái này, tôi nghĩ nó hữu dụng với em, sau khi trở về. . .” “Cám ơn nhiều.” Vệ Đằng nhận lấy tuýp thuốc, nhét vào túi, cũng không quay đầu lại đã đi xuống xe. Xe bus đi tiếp, Tiêu Phàm đứng bên trong xe nhìn Vệ Đằng dựng thẳng lưng mà đi, bất đắc dĩ lại thở dài. Người suy nghĩ đơn giản, nhất định cho là mình tới để nhìn cậu ấy làm trò cười đi? Tưởng rằng đưa đồ cho cậu ấy châm chọc cậu ấy đi? Thật không có biện pháp, xử lý chuyện gì đều ngay ngắn rõ ràng, bây giờ đối diện Vệ Đằng lại mỗi tấc vuông tấc loạn. Thậm chí nói chuyện cũng không rõ ràng. Hình như là bởi vì. . . đã xác định thích cậu ấy, có điểm nói không ra miệng. Không phải là đang mắc cỡ chứ? Tiêu Phàm ngẩn người, hướng về phía cửa sổ ngắt ngắt cằm, mình biết mắc cỡ? Nói giỡn. Quên nói cho cậu ấy biết, nghiêm khắc mà suy xét, tối hôm qua mình cũng là lần đầu tiên. Hơn nữa còn là cùng người mình thích. Dĩ nhiên, nếu xét không nghiêm khắc, trước kia vào thời kỳ thanh xuân cha giảng dạy qua kiến thức về phương diện này, bản thân cũng tò mò bắt chước, cụ thể cũng không hồi tưởng nữa. Sờ sờ da mặt, ngược lại thật là có hơi nóng. Quả nhiên, định lực của mình vẫn là kém hơn Diệp Kính Văn mà. Mặc dù cũng xưng hắc bạch song lang, đáng tiếc mình vô luận trình độ biến thái hay là trình độ mặt dày đều kém hơn hắn, lúc hắn ăn sạch Lâm Vi có thể tỉnh bơ còn giả bộ vô tội, mình thì không được, quá kích động nói bậy, thương tổn đến Vệ Đằng, bây giờ nhìn thấy Vệ Đằng, lại còn mắc cỡ. Chậc chậc, Tiêu Phàm, thật ra thì mày cũng rất không tiền đồ. Nhớ tới tình trạng dữ dội tối hôm qua, đừng nói da mặt, toàn thân cũng bắt đầu nóng. Hít thở sâu, bình tĩnh. Tiêu Phàm nhếch môi cười cười, vóc người kia của Vệ Đằng, thật là. . . đừng nghĩ, còn nghĩ, thật sự biến thành lang, mà còn mang thêm chữ sắc nữa. Xuống xe ở cửa Nam, đến phòng ăn đã hẹn trước, Tiêu Phàm liếc mắt liền thấy được Lâm Vi đang ngồi trong góc. Trông tinh thần hắn có vẻ không được tốt lắm, khẽ hạ mi mắt, ngón tay cầm tách có vẻ tái nhợt bất thường. Không biết có phải do đã xác định bản thân động lòng với Vệ Đằng rồi hay không, bây giờ nhìn đến người từng yêu đến khắc cốt minh tâm, Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy rất thản nhiên. Nhớ sau khi Lâm Vi và Diệp Kính Văn chia tay, bản thân từng giữ chức bia đỡ đạn, có đoạn thời gian vẫn cùng Diệp Kính Văn dính cùng nhau, trong sân trường này mới có cách nói Hắc Bạch song lang. Sau đó bọn họ tái hợp, Lâm Vi còn vì vậy mà đi tìm mình, nói mấy lời thí như tớ vẫn luôn xem cậu là bạn… Lúc ấy rất tức giận, luôn cảm thấy tên hồ ly Lâm Vi này, rõ biết tình cảm của mình với hắn, lại còn có thể nói ra mấy lời làm bạn tri âm, thật là rất quá đáng. Bất quá bây giờ nhìn hắn, ngược lại thật sự có thể thản nhiên xem như bạn. Ban đầu cũng không có thâm cừu đại hận, bất quá là chút ấm ức khi niên thiếu, bồng bột. Chẳng qua là một giấc mơ, trong mơ là hắn mỉm cười nhàn nhạt, và mình vẫn đứng sau lưng nhìn hắn. Bây giờ tỉnh mộng, mới phát hiện, cùng Diệp Kính Văn, cùng Lâm Vi, làm bạn, mới là kết cục tốt nhất. Vốn đã không cách nào nhúng tay vào thế giới của bọn họ, cõi đời này còn có người đáng giá quý trọng hơn đang chờ mình. Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười một tiếng, ngồi xuống đối diện Lâm Vi. CÆ°á»i má»t tiếng phai nhạt ân cừu, tháºt ra thì rất ÄÆ¡n giản. âCáºu Äã Äến rá»i? Nhanh tháºt.â Lâm Vi nhấp ngụm trà , dáng vẻ má»m cÆ°á»i vẫn giá»ng nhÆ° trÆ°á»c kia, nhÆ°ng Tiêu Phà m nháºn ra, hắn là miá»
n cưỡng kìm nén Äau Äá»n. âCáºu cùng Diá»p KÃnh VÄn xảy ra chuyá»n gì?â Tiêu Phà m cÅ©ng không quanh co, sau khi ngá»i xuá»ng liá»n trá»±c tiếp há»i ra. âBá» ngÆ°á»i nhà phát hiá»n, tạm thá»i chia tay.â Lâm Vi cÆ°á»i có chút bất Äắc dÄ©, âCáºu biết, tình yêu muá»n lâu dà i, cá»a ải gia Äình nà y là nhất Äá»nh phải qua, bá»n tá» không qua Äược, cho nên liá»n. . .â Lâm Vi hÆ¡i dừng má»t chút, nhẹ giá»ng thá» dà i nói: âTháºt ra thì KÃnh VÄn Äá»u Äã nói cho cáºu rá»i Äi?â âTình huá»ng cụ thá» tá» không rõ lắm, chá» biết là lần nà y lại là cáºu buông tay.â Tiêu Phà m nói thẳng không kiêng kỵ. âTá» có nguyên tắc của mình, Äiá»m nà y cáºu không cần khuyên tá».â Lâm Vi khẽ cÆ°á»i cÆ°á»i: âTháºt ra thì vừa tá»±u trÆ°á»ng tá» Äã vá» nÆ°á»c, hôm nay má»i nói cho cáºu biết, tá» sợ KÃnh VÄn biết hà nh tung của tá». Tá» Äã hứa vá»i cha cáºu ấy, tạm thá»i không gặp mặt cáºu ấy, cho nên ngay cả cáºu cÅ©ng giấu diếm.â âVáºy hôm nay cáºu nói cho tá» biết, lại là lý do gì?â âTa sẽ lại xuất ngoại, cùng cáºu từ giã. Có lẽ, rất nhiá»u nÄm cÅ©ng sẽ không gặp mặt lại nữa.â Lâm Vi mặc dù cÆ°á»i, Tiêu Phà m lại cảm thấy có chút Äau lòng. Hắn luôn là nhÆ° váºy, bất ká» phát sinh chuyá»n gì, Äá»u dùng nụ cÆ°á»i ngụy trang bản thân. Diá»p KÃnh VÄn và Lâm Vi, hai con ngÆ°á»i tÃnh tình cá»±c Äoan, hôm nay Äi Äến bÆ°á»c nà y, ai cÅ©ng có trách nhiá»m. Má»t kẻ tÃnh cách quá mạnh, vì Äạt mục ÄÃch không ÄỠý háºu quả. Kẻ còn lại, mặt ngoà i ôn hòa , lại má»t bá» tÃnh Æ°Æ¡ng ngạnh, cái gì Äá»u giấu á» trong lòng, khó chá»u cÅ©ng nhẫn nhá»n. Hai ngÆ°á»i không ai phục ai, ai cÅ©ng không chá»u nhÆ°á»ng má»t bÆ°á»c Äá» nói chuyá»n Äà ng hoà ng, vì váºy, lần nữa hiá»u lầm, Äến bây giá», khiến cho cả hai Äá»u thÆ°Æ¡ng tâm. Tiêu Phà m thá» dà i bất Äắc dÄ©, nói yêu thÆ°Æ¡ng hãy tìm ngÆ°á»i ÄÆ¡n giản má»t chút nhÆ° Vá» Äằng má»i tá»t. Cả ngà y tÃnh kế tÃnh tá»i tÃnh lui, thÆ°á»ng phải hà nh quân tác chiến, quả thá»±c là quá má»t má»i. âTá» cảm thấy má»t chết Äi Äược, cho nên bây giá» tá» muá»n buông tha cáºu ấy trÆ°á»c, cá» há»c táºp tá»t, sá»± nghiá»p, cho nhau thêm má»t chút thá»i gian, Äá» cho cả hai chúng tá» Äá»u trÆ°á»ng thà nh.â âCáºu xác Äá»nh cáºu ta có thá» chá» cáºu Äến ngà y hoà n toà n chÃn chắn?â âKhông xác Äá»nh.â Lâm Vi chÄm chú nhìn Tiêu Phà m, ánh mắt khẽ cong lên, âÄánh cuá»c má»t lần, Äặt bằng hạnh phúc của tá».â Tiêu Phà m cÅ©ng cÆ°á»i. Nhẹ nhà ng nâng ly chạm tách cùng hắn, coi nhÆ° là từ biá»t, cÅ©ng coi nhÆ° chúc phúc. âNhìn tâm tình cáºu có vẻ rất tá»t, có phải tình cảm tiến triá»n không?â Lâm Vi Äá»t nhiên há»i. Quả nhiên, cái gì cÅ©ng không thá» lừa Äược ánh mắt ngÆ°á»i thông minh. âCoi nhÆ° phải Äi.â Tiêu Phà m nhún nhún vai, lại cảm thấy á» trÆ°á»c mặt ngÆ°á»i thất tình mà biá»u hiá»n bản thân gió xuân Äắc ý, tháºt là quá Äáng, vì váºy thu bá»t nụ cÆ°á»i, ho khan má»t tiếng, tÄng thêm má»t câu: âTháºt ra thì, chữ bát (å
«) má»i má»t nét.â âVáºy thì cá» gắng vẽ thêm nét còn lại là Äược rá»i.â Lâm Vi cÅ©ng không ngần ngại, chẳng qua là nhẹ nhà ng má»m cÆ°á»i, uá»ng cạn nÆ°á»c trong tách, âTá». . . muá»n biết tình huá»ng hiá»n tại của cáºu ấy.â Tiêu Phà m xuy má»t tiếng, âTá» biết ngay, hai ngÆ°á»i các cáºu nha. . .â Bất Äắc dÄ© thá» dà i, nói tiếp: âcáºu ta phát bá»nh Äau bao tá», Äang á» MÄ© dưỡng bá»nh, há»c kỳ nà y tạm nghá», thủ tục là tá» giúp cáºu ấy là m.â Tay cầm tách của Lâm Vi siết chặt, âCáºu ấy có khá»e không?â âNghe không giá»ng nhÆ° sẽ chết.â âVáºy thì tá»t.â Lâm Vi thá» ra má»t hÆ¡i tháºt dà i, cúi Äầu uá»ng nÆ°á»c, má»i phát hiá»n tách Äã sá»m trá»ng không. Há»i lâu sau, má»i ngẩng Äầu lên, âChuyá»n của chúng tá», mấy nÄm nay khiến cáºu hao tâm tá»n trÃ, luôn cảm thấy thẹn. Nếu cáºu Äã tìm Äược ngÆ°á»i thá»±c sá»± Äáng giá yêu thÆ°Æ¡ng, tá» sẽ chúc phúc cho cáºu.â âCám Æ¡n, tá» biết câu sau cáºu muá»n nói gì rá»i, chúng ta là bạn, Äúng không?â Nhìn nhau cÆ°á»i má»t tiếng, tất cả Äá»u không cần nói. Thì ra Lâm Vi trá» vá» nÆ°á»c, chẳng qua là là m thủ tục chuyá»n trÆ°á»ng, hắn bây giá» nghiên cứu, cùng giáo sÆ° hÆ°á»ng dẫn Äi MÄ© hoà n thà nh má»t Äá» tà i, sau khi trá» vá» nÆ°á»c, chÃnh thức xin Äi du há»c. Lâm Vi nói hắn sẽ lấy Äược bằng bác sÄ© rá»i trá» vá» , nhÆ°ng mà , hắn sẽ không là m bác sÄ©. Tiêu Phà m Äến sân bay tiá»
n hắn, nghe lá»i của hắn, cÅ©ng không biết nên nói nhÆ° thế nà o. Ba ngÆ°á»i bá»n há» Äá»u là ngÆ°á»i có chủ kiến rất kiêu ngạo, Tiêu Phà m tin tÆ°á»ng vô luáºn Lâm Vi lá»±a chá»n cái gì, hắn Äá»u có lý do của mình, cÅ©ng là không nói thêm nữa, tiá»
n hắn và o cá»a khẩu. TrÆ°á»c khi lên máy bay, nháºn Äược má»t tin nhắn cuá»i cùng. âCó tân hoan rá»i, liá»n chá» mong sao mau Äuá»i tá» Äi, ai, quà sinh nháºt má»i vừa rá»i thả trong túi cáºu rá»i, tặng bá» sung, vẫn tá»i ká»p Äi ^_^ â Äá»t nhiên có chút cảm Äá»ng. Tháºt ra thì, trÆ°á»c kia lúc thÃch Lâm Vi cÅ©ng biết, con ngÆ°á»i hắn, bá» ngoà i ôn hòa rất thân thiá»n, cÅ©ng rất Ãt có ngÆ°á»i có thá» Äi và o tim hắn. Hắn không tin tình yêu, Äá»i vá»i tình cảm rất lạnh nhạt. Bản thân yên lặng yêu hắn nhiá»u nÄm nhÆ° váºy, cho tá»i bây giá» cÅ©ng không Äược Äáp lại, không ngá», hắn lại sẽ nhá» sinh nháºt mình. Xem ra, hắn là tháºt lòng xem mình là bạn thân? Bạn tri âm. Hừ, tôi nên coi là bà quản gia của hai ngÆ°á»i các cáºu má»i Äúng. Trong lòng Tiêu Phà m mắng, khóe miá»ng lại nhẹ nhà ng cong lên, tay thò và o miá»ng túi, sá» tá»i má»t cái há»p nhung. Má»t chiếc Äá»ng há» Äeo tay. Äá»t nhiên nhá» tá»i sinh nháºt tá»i hôm qua, tình tiết Äem Vá» Äằng là m quà mừng Än sạch, nụ cÆ°á»i Tiêu Phà m lại cà ng phóng Äãng. âTiêu Tinh, Vá» Äằng hôm qua có mang Äá» tá»i Äó không?â Gá»i tin nhắn Äi. Vá» Äằng cùng Tiêu Tinh không quen thân, Äi party sinh nháºt nhất Äá»nh là vì mình, tên ngá»c kia, tháºt là là m cho ngÆ°á»i ta Äau lòng. âPhải nha anh, má»t túi nhá»±a rất lá»n, không biết là cái gì, em không dám má» ra.â âEm có vá» trÆ°á»ng há»c không? Mang tá»i giúp anh.â âDạ, xế chiá»u Äi.â Lúc Tiêu Phà m nháºn Äược túi lá»n, khóe miá»ng không nhá»n Äược co giáºt. Túi khá»ng lá», bên trong có má»t há»p giấy to. Má» cái há»p ra, lại là . . . Má»t quyá»n sách. Tiêu Phà m thấy buá»n cÆ°á»i, tôi nói Vá» Äằng à , em tặng sách thì cứ tặng Äi, sao lại lấy cái há»p to thế Äá» chứa, em không cảm thấy trong cái há»p lá»n nhÆ° váºy, quyá»n sách nằm trong không gian lá»n hÆ¡n nó gấp Äôi, còn lấy cái túi kỳ quái Äá» Äá»±ng, rất buá»n cÆ°á»i sao? Không cảm thấy cái há»p kia rất giá»ng quan tà i sao? Mặc dù ngoà i miá»ng Äang cÆ°á»i nhạo, vẫn là lấy quyá»n sách ra tháºt cẩn tháºn, má» ra vừa nhìn â âTá»± do pháp luáºt hạâ Bên trong kẹp má»t tấm bìa ná»n, chữ viết dá» dá» Æ°Æ¡ng Æ°Æ¡ng bằng bút máy, viết ââ Tiêu Phà m, sinh nháºt vui vẻ. by Vá» Äằng. Trong nháy mắt, nÆ¡i má»m mại nhất Äáy lòng bá» cảm Äá»ng rá»i, há»c mắt lại hÆ¡i nóng lên. Thằng ngá»c, quyá»n sách nà y tôi Äến thÆ° viá»n mượn nhiá»u lần cÅ©ng không mượn Äược, không ngá», em lại nhá». Còn Äặc biá»t chạy Äi mua Äến tặng tôi, bìa sách Äược bao tháºt kỳ quái, dùng cái há»p chứa buá»n cÆ°á»i. Từ nhá» Äến lá»n, Äây cÅ©ng là món quà quý giá nhất tôi nháºn Äược.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau