Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau
Buổi trưa ăn uống đơn giản vài món trong khu vui chơi, Vệ Đằng lại lôi Tiêu Phàm đến trò nhện phi thiên gần đấy. Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn, con nhện lớn màu đỏ đang quay cuồng nhe nanh múa vuốt trên không, những người ngồi phía trên kêu la thảm thiết, lúc 8 chân lớn khua phát ra những tiếng kẽo kẹt, khiến người ta nghi ngờ không biết thiết bị có đột nhiên bị hỏng làm rớt người ra ngoài hay không. Tiêu Phàm nhìn con nhện khổng lồ trước mặt cảm thấy hơi buồn nôn. Vệ Đằng cũng không lên tiếng nữa, tư thế oai hùng, dáng vẻ hưng phấn lúc nãy biến mất không thấy tăm hơi, nhìn Tiêu Phàm cười gượng hai tiếng, sờ sờ mũi. “Khụ, tôi không chơi cái này nữa, độ kích thích cao quá. Ha Ha, qua bên kia nha.” Vệ Đằng nói xong, xoay người đi ngay, tư thế vô cùng quyết đoán. Tiêu Phàm cảm thấy Vệ Đằng như vậy thực sự rất đáng yêu, hắn không biết nói dối, trong lòng nghĩ thế nào thì đều nói thẳng ra, tính thẳng thắn làm người ta yêu thích. Mình đối với hắn lòng vòng quanh co, ngược lại có vẻ hơi keo kiệt. Tiêu Phàm đi theo sau Vệ Đằng, thật không hiểu được người sôi nổi hào phóng như cậu ấy sao lại thích kẻ lạnh lùng nhàm chán như mình nhỉ? Hắn vừa nắm tay thì khẩn trương và hưng phấn, Tiêu Phàm biết, nếu không cũng không nhân cơ hội mà rút tay về. Tiêu Phàm không phải kẻ ngốc, cũng không phải kẻ ngớ ngẩn trên đường tình, y hiểu rõ tâm tư Vệ Đằng. Nếu mấy hôm trước vẫn còn hoài nghi Vệ Đằng chỉ là quá nhiệt tình, còn hiện tại, có thể khẳng định, cậu ta đối với mình có tình cảm khác. Làm gì có ai nắm tay bạn bè, làm bộ như không quan tâm nhưng vành tai lại đỏ? Vệ Đằng, cậu thực sự là không biết thu liễm. Đáng tiếc, tôi lại không có cách nào cho cậu thứ luyến ái mà cậu muốn, cho nên sớm bóp chết ý niệm của cậu, đây là vì tốt cho cậu. Trên dọc đường đi, hai người đều không nói lời nào, Vệ Đằng nhìn xung quanh vẻ mặt hưng phấn như trước. Bỗng nhiên có quả bóng lăn đến chân, Vệ Đằng dừng bước, khom lưng nhặt lên. “Anh lớn, bóng của em!” Một cô bé cột tóc đuôi ngựa chạy hướng bên này, vẻ mặt lo lắng. “Của em?” Vệ Đằng hỏi, đối phương gật đầu, Vệ Đằng nhếch mép cười, “Em gọi nó xem nó có trả lời không?” “Kia… kia là bóng của em!” “Ai nói thế, bóng này rõ ràng là của anh mà.” Tiêu Phàm vẻ mặt khó chịu nhìn Vệ Đằng trêu chọc cô bé kia, lòng thở dài, em gái cậu ta có thể bình an trưởng thành thật không dễ dàng. Vệ Đằng trêu chọc con nít, vênh váo vui vẻ, trong mắt Tiêu Phàm, loại hành vi này rất ấu trĩ. Nếu sau này có con, mình chắc là người cha nghiêm túc bị trẻ con ghét bỏ. Đột nhiên nảy ra suy nghĩ không hiểu ra sao khiến Tiêu Phàm ngẩn người, vừa quay đầu nhìn, cô bé đang tủi thân khóc thút thít, Vệ Đằng ngồi xổm xuống dỗ dành. “Ngoan nha, đừng khóc, còn khóc nữa là anh ném em vào hồ đấy, nhìn thấy không, bên kia có cái hồ, bên trong có cá mập.” Cô bé tiếp tục nức nở. “Đừng khóc.” Vệ Đằng hung dữ, dọa cô bé sợ đến sửng sốt, chạy đến kéo ống quần Tiêu Phàm, “Chú ơi, anh kia bắt nạt người.” Không khí giữa hai người nháy mắt tựa hồ ngưng đọng. Cô bé ngây người nhìn Tiêu Phàm vẻ mặt bất mãn bên trái, Vệ Đằng cười khúc khích bên phải, ôm bóng chạy. “Cô bé gọi tôi là anh, gọi anh là chú nha.” Vệ Đằng không biết sống chết lặp lại lần nữa. Sắc mặt Tiêu Phàm có chút khó coi, “Vậy cậu có cần gọi tôi là chú nghe thử?” Ném lại một câu rồi xoay người bỏ đi. Vệ Đằng ngẩn người, hiểu rằng Tiêu Phàm tức giận, vội vàng đuổi theo, vắt chân cún mà nắm lấy tay áo Tiêu Phàm, “Tức giận sao?” Tiêu Phàm phớt lờ hắn. “Tức giận cái gì chứ, trông anh có vẻ tương đối thành thục, đây là chuyện tốt mà. Dáng vẻ này của tôi không có chút phong thái nam nhân, ai.” “Đừng giận nữa, nếu còn giận thì bắt đứa bé đó lại đánh một trận.” Vệ Đằng kéo tay áo Tiêu Phàm, Tiêu Phàm xoay người, vẻ mặt tươi cười. Bốn mắt nhìn nhau, thoáng chốc, thế giới an tĩnh. “Được rồi, về thôi.” Sau một hồi lâu, Tiêu Phàm khẽ vỗ vai Vệ Đằng, nhẹ giọng nói. Vệ Đằng theo sau Tiêu Phàm, giữa tiếng la hét trong khu vui chơi, tim lại đập loạn nhịp. Vừa rồi nhìn thẳng mắt y, dường như có thể hiểu rõ tất cả, đôi mắt thâm thúy, tựa như mặt hồ thần bí chẳng rõ sâu cạn, khiến người ta muốn tìm hiểu đến tận cùng. Thực ra, hồn phách đã bị hút vào. Ai, hết cứu. Hai người sớm dẹp đường hồi phủ, đang thời gian cao điểm, trên xe bus không còn chỗ ngồi. Tựa lan can đứng cạnh nhau, mỗi lần xe phanh hay rẽ lại nhấp nhô, thân thể cả hai lại tiếp xúc nhau. Lúc phanh lại thì dựa vào ngực Tiêu Phàm, tim Vệ Đằng đập như đánh trống, tay Tiêu Phàm rất quan tâm mà đỡ lấy lưng hắn, Vệ Đằng chỉ cảm thấy những nơi bị chạm vào nóng như hỏa thiêu, ngọn lửa tràn ra toàn thân, cháy sạch người mơ mơ màng màng. Không dễ gì mà đến được trạm xe, một đám người đi xuống, chỉ có 1 ghế, Tiêu Phàm để Vệ Đằng ngồi, còn mình thì tựa lưng ghế đứng cạnh. Vệ Đằng cảm thấy hình ảnh như vậy rất ấm áp. Tiêu Phàm thực ra rất biết quan tâm người khác, rất dịu dàng chu đáo, người bị vẻ ngoài lạnh lùng của y dọa sợ, mãi mãi cũng không biết được y rất tốt. Đang cười ngây ngô, điện thoại Tiêu Phàm đột nhiên vang lên. Tiếng chuông rất đặc biệt, trong trẻo dễ nghe, Tiêu Phàm vừa nghe thấy tiếng chuông lại nhíu mày. “Kính Văn.” Tim Vệ Đằng lại đột nhiên nhảy lên một cái, làm bộ vô tình nhìn ngoài cửa sổ, vểnh tai. “Thủ tục làm xong tớ sẽ gửi qua cho cậu, bao giờ cậu về?” “Học kỳ sau?” Im lặng một lúc lâu, hình như bên kia đang giải thích gì đó, sau đó, Tiêu Phàm khẽ thở dài, dịu dàng nói: “Thân thể cậu thế nào rồi?” “Sau khi xuất viện, bản thân chú ý hơn. Đừng làm hư thân thể rồi lại bảo tớ đến nhặt xác cho cậu.” “Tớ à…” Ánh mắt Tiêu Phàm chuyển đến Vệ Đằng, nhẹ nhàng cười, “Tớ ổn lắm.” Nói xong liền treo điện thoại. Vệ Đằng thấy Tiêu Phàm phản chiếu qua cửa sổ, khóe miệng mang theo ý cười khổ tâm. Trong lòng rất khó chịu. Trực giác cho hắn biết, sự quan tâm của Tiêu Phàm với Diệp Kính Văn, tuyệt không đơn giản. Theo lý thuyết, y thích Lâm Vi, Diệp Kính Văn lại ở bên Lâm Vi, hẳn xem như là tình địch của y chứ. Làm gì có người nào đối tốt với tình địch như vậy, lúc nhắc đến sức khỏe hắn, còn lộ ra vẻ mặt lo lắng. Bọn họ từng là hắc bạch song lang, hợp tác ăn ý. Lẽ nào chỉ đơn giản là bạn bè, cho nên dù thành tình địch, cũng có thể thoải mái mà quan tâm đối phương sao? Vệ Đằng nghĩ không rõ nên không nghĩ nữa, nói chung, Tiêu Phàm thích ai là việc của y, mình thích y là chuyện của mình, mình sẽ cố gắng khiến y quên đi quá khứ. Sẽ không bao giờ còn giống như vừa rồi, cười đến thật giả tạo, thật cô đơn. Lúc về trường, Vệ Đằng lên Q báo cáo cho bạn bè thu hoạch ngày hôm nay, nắm tay rồi, hơn nữa còn là vô thức. Ngưu San San nói, không nóng vội, năm đó tớ cùng Chu Vũ cũng là chầm chậm ma sát hơn nửa học kỳ mới nắm tay, yêu đương không thể so tốc độ, sốt ruột không ăn được đậu hủ nóng đâu. Chu Vũ nói, yêu đương chính là phải chú ý quá trình! Xao xuyến ban đầu, nhiệt tình theo đuổi, những điều này đều đáng giá để cậu dùng cả đời để tìm hiểu! Nếu ngày đầu tiên gặp mặt cậu đã đánh tới 3 thành, nói luyến ái cái rắm á, cái đó gọi là tình một đêm. Được hai người bạn truyền thụ lý luận tình ái, Vệ Đằng lại lần nữa sôi trào nhiệt huyết, lòng tin gấp trăm dũng khí gấp mười, nghĩ cách phá lớp vỏ ngoài băng lãnh của Tiêu Phàm. Sau đó, lại chiếm lấy tâm y. Bạn đang Theo Äuá»i ai Äó là quá trình tiến hà nh tuần tá»±. Tần suất hẹn hò cao quá sẽ gây phản cảm, thấp quá, lại không có cảm giác tá»n tại. Còn phải lo Äến thá»i khóa biá»u của Äá»i phÆ°Æ¡ng, không thá» ngay lúc ngÆ°á»i ta báºn rá»n mà Äi khua nòng lÆ°u lại ấn tượng không tá»t. Mấy ngà y rá»i Vá» Äằng không tìm Tiêu Phà m, khiến Tiêu Phà m thá» phà o nhẹ nhõm, nghÄ© rằng chắc hắn biết khó mà lui rá»i. Không ngá», sáng cuá»i tuần, vừa Äá»nh lên mạng tìm tÆ° liá»u, lại nháºn Äược Äiá»n thoại của Vá» Äằng. âTiêu Phà m à , tôi⦠tôi Vá» Äằng.â Nghe giá»ng nói có vẻ má»t nhá»c, Tiêu Phà m nhÃu mà y, âCáºu Äau dạ dà y?â âỪm, anh mau Äến sân táºp má»t chuyến Äược không? Tôiâ¦â âTôi láºp tức Äến ngay.â Tiêu Phà m treo Äiá»n thoại, nhanh chóng thay Äá», lao ra ngoà i, cả máy tÃnh cÅ©ng quên tắt. Lúc Äến dÆ°á»i lầu, tim Äáºp có hÆ¡i rá»i loạn, Tiêu Phà m hÃt má»t hÆ¡i, á»n Äá»nh tâm trạng. Không biết tại sao, nghe Äược thanh âm hắn cầu cứu, Äầu óc trá»ng rá»ng, chá» muá»n nháy mắt có thá» bay Äến bên cạnh hắn. Tên Vá» Äằng kia, hi hi ha ha, Äến giá» cÅ©ng không biết nhá» vả ngÆ°á»i khác, gá»i Äiá»n Äến Äây cầu cứu, nhất Äá»nh là rất nghiêm trá»ng, Äau Äến cá»±c hạn rá»i. Lao thẳng Äi, lúc Äến trÆ°á»c cá»ng sân táºp, Tiêu Phà m ra Äầy má» hôi, nhÆ°ng thấy Vá» Äằng vẻ mặt vui vẻ chạy Äến Äón. âTá»c Äá» anh tháºt thần kỳ! Tôi còn lo sẽ không Äến ká»p kia, ha ha.â Tiêu Phà m nhắm mắt lại, nhá»n xuá»ng thôi thúc muá»n Äáºp hắn, trầm giá»ng nói: âCáºu không phải Äau dạ dà y sao?â Vá» Äằng không hiá»u gì cả, giÆ¡ tay gãi ót, âTôi là Vá» Äằng mà â¦â Tiêu Phà m Äã biết tá»± mình hiá»u lầm rá»i, hừ lạnh má»t tiếng, xoay ngÆ°á»i muá»n vá», lại bá» Vá» Äằng kéo giữ. âNà y, má»i tá»i sao Äã Äi chứ?â âChuyá»n gì?â âVÆ°á»n trÆ°á»ng tá» chức viá»t dã, tôi vá»n cùng bạn chung ký túc Chu NgÆ° ÄÄng ký, tên kia Äá»t nhiên tiêu chảy! Phi, không có ngÆ°á»i chÆ¡i cùng thì không cho tham gia.â âTìm tôi Äến là vì cái nà y?â Tiêu Phà m cá» nén cÆ¡n giáºn, gắng sức bình tÄ©nh há»i. âCuá»i tuần mà , hoạt Äá»ng nà y rất có ý nghÄ©a, ngÆ°á»i ÄÄng ký siêu nhiá»u nha, tôi xếp hà ng má»t tiếng Äá»ng há» má»i tá»i lượt ấy.â Vá» Äằng rất kÃch Äá»ng, lúc thấy khuôn mặt lạnh nhÆ° bÄng của Tiêu Phà m, có chút thất lạc gục Äầu xuá»ng, âNếu anh không muá»n tham gia, tôi tìm ngÆ°á»i khác váºy, xin lá»i nha.â Tiêu Phà m im lặng giây lát, thấp giá»ng nói rằng: âKhông có gì, tham gia thôi.â Vá» Äằng láºp tức vui vẻ ra mặt. Tiêu Phà m không biết bản thân mình ná»i giáºn cái gì, rõ rà ng là tên hắn nảy sinh ý nghÄ©a khác, tá»± hiá»u lầm lại trách hắn không Äược. Có lẽ chá» là giáºn chÃnh mình, vá»n luôn khá»ng chế tâm trạng thà nh thạo, cÆ° nhiên hôm nay Äầu óc lên cÆ¡n, vừa nghe hắn Äau dạ dà y thì giá»ng nhÆ° Äiên rá»i lao Äến, kết quả ngÆ°á»i ta mạnh khá»e Äứng Äó, chá» là tìm mình Äến chÆ¡i trò Äá»nh hÆ°á»ng cẩu thà nà o Äó, khiến mình giá»ng nhÆ° tên ngá»c. Váºy mà còn Äá»ng ý. Váºy mà lại Äá»ng ý cùng hắn chÆ¡i cái trò nhà m chán nhÆ° thế. Cùng Vá» Äằng Äi Äến chá» ghi danh, Tiêu Phà m cảm giác nhÆ° gân xanh trên trán Äá»u ná»i lên. âÃi? Äà n anh Tiêu Phà m?â Nữ sinh phụ trách ghi danh thân thiết bắt chuyá»n vá»i Tiêu Phà m. âChà o, sÆ° muá»i.â âLâu rá»i không gặp anh nha, còn tÆ°á»ng sau khi tá»t nghiá»p anh báºn quá nên không có thá»i gian ra ngoà i.â âEm còn Äang là m công tác Äoà n à ?â âVâng ạ, giá» em chuyá»n qua Äá»i tuyên truyá»n, hôm nay Äúng lúc kết hợp chÆ°Æ¡ng trình há»i thao sôi Äá»ng của 8 xã Äoà n, phụ trách bên Äá»nh hÆ°á»ng viá»t dã.â Hiá»n nhiên Tiêu Phà m Äá»i vá»i những Äiá»u nà y không có hứng thú, chá» nhẹ nhà ng gáºt Äầu, cần lấy phiếu ÄÄng ký Äiá»n và o. Ãnh mắt nữ sinh kia nhìn Tiêu Phà m, khiến Vá» Äằng rất khó chá»u. Lúc xếp hà ng chá» bên cạnh, Vá» Äằng rá»t cuá»c nhá»n không Äược buá»t miá»ng há»i, âCô gái vừa rá»iâ¦â âÄà n em khoa luáºt nÄm 3, nÄm Äó, lúc tôi còn Äang là m công tác Äoà n mà quen biết.â âNga.â Vá» Äằng ngẩng Äầu lên tiếng, quay Äầu nhìn vá» phÃa Äiá»m ÄÄng ký, thấy cô gái kia cÅ©ng Äang nhìn bá»n há», cÆ°á»i Äến ngá»t ngà o. Quả thá»±c là ngÆ°á»i Äẹp, dáng ngÆ°á»i Äẹp Äến không bà n cãi, mái tóc dà i thẳng buá»c á» phÃa sau, váy liá»n mà u trắng ÄÆ¡n giản, lúc má»m cÆ°á»i còn có hai lúm Äá»ng tiá»n nho nhá», tạo cho ngÆ°á»i ta cảm giác khoan khoái nhẹ nhà ng. NhÆ°ng trong lòng Vá» Äằng lại khó chá»u, từ nhá» Äến lá»n, hắn ghét nhất loại con gái nà y, cảm thấy quá giả tạo, Äá»ng thá»i, con gái nhÆ° váºy cÅ©ng Äặc biá»t ghét Vá» Äằng, cảm thấy Vá» Äằng quá lÆ°u manh, không có chút khà chất vÆ°Æ¡ng tá». Nhìn nhau chÆ°á»ng mắt. NhÆ°ng ngÆ°á»i hôm nay, Äặc biá»t chÆ°á»ng mắt. Tuy rằng mắt to, cái miá»ng nhá» nhắn, mái tóc Äen dà i, da trắng, hợp lại hiá»n ra vẻ thục nữ Äiá»n hình, nhÆ°ng sao thấy chói mắt nhÆ° váºy chứ? Vá» Äằng lạnh lùng trá»m liếc cô ta, quay Äầu, Tiêu Phà m Äang vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình. âEh, Äến phiên chúng ta rá»i kìa.â Vá» Äằng cảm thấy ánh mắt Tiêu Phà m là m mình lạnh sá»ng lÆ°ng, vá»i và ng cà o tóc, cầm sá» báo danh Äi thẳng Äến Äiá»m xuất phát.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau