Vệ Nam xem ra rất bận, ở hậu trường chạy tới chạy lui. Vệ Đằng mặc dù hướng em gái đang bận rộn giơ tay ra dấu nhưng trong lòng lại có chút mất mác.
Em gái trưởng thành rồi, xinh xắn, cũng tài giỏi, không thể lại bắt nạt nó nữa, thật không thú vị.
Sau khi chấm dứt dạ hội, anh em hai người cùng đi ăn cơm, Vệ Đằng giả vờ vô tình nhắc đến Diệp Kính Văn, từ chổ cô em ngốc nghe sáo ngữ.
“Diệp sư huynh ạ, rất nhiều người không quen nhìn sự kiêu ngạo của anh ấy, cũng có rất nhiều người mê muội vì khí chất đặc biệt của anh ta, yêu thích anh ta đến bùng nổ, kẻ ghét anh ta ghét đến muốn chết.”
“Còn người tên Lâm Vi ở cạnh anh ta?”
“Đúng, Lâm Vi là tài tử của khoa y học bọn em, danh tiếng rất tốt, đại sư huynh rất ôn hòa và thân thiện. Trước đây anh ấy làm chủ tịch hội học sinh, sau đó từ chức, đề cử Diệp Kính Văn lên làm chủ tịch, vì vậy, quan hệ hai người bọn họ hình như rất tốt.”
Không chỉ là tốt chứ? Vệ Đằng dù sao vẫn cho rằng bầu không khí giữa cả hai có chút kỳ lạ.
“Đúng rồi, còn có Tiêu Phàm…”
“Hở?” Vệ Đằng phản xạ có điều kiện vểnh tai lên, “Tiêu Phàm thế nào?”
“Tiêu Phàm cũng rất tài giỏi. Lúc em nhập học, truyền thuyết Hắc Bạch song lang đã là quá khứ, không có may mắn hiểu đến sự huy hoàng của bọn họ. Nghe đâu năm đó bọn họ liên thủ, xây dựng sân khấu hoành tráng xưa nay chưa từng có, còn mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-dau-da-day/126019/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.