Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau
“Các hành khách, đoàn tàu sắp xuất phát, xin bảo quản tốt hành lý của mình.” Theo thanh âm ấm áp của người hướng dẫn, xe lửa cuối cùng cũng ra sân ga. Vé du lịch định ra, qua lại đều là giường nằm, còn hơn tiếng ồn ào khu ghế cứng ở thùng xe, trong này yên tĩnh hơi quá mức. Tiêu Phàm sau khi lên xe, bước lên thang, mang vali đen của mình đặt trên giá hành lý, vừa định đi xuống, lại gặp người kia mở to mắt nhìn y, có chút mùi vị lấy lòng. “Muốn tôi giúp cậu đặt lên không?” Tiêu Phàm thuận miệng hỏi, chỉ là xuất phát từ sự khách sáo, kỳ thực, chân đã định giẫm lên mặt đất rồi. “A, cảm ơn.” Người kia không chút khách khí mang cái vali thật lớn đưa cho Tiêu Phàm, bước chân Tiêu Phàm lại rút về, cau mày tiếp nhận cái vali lớn. “Rất nặng à?” Tên kia vẫn còn rất biết tự mình hiểu lấy, rất biết tự giác bò đến bên cạnh thang, định giúp Tiêu Phàm đỡ vali. Ai ngờ, Tiêu Phàm vừa dùng sức thì đã đem cái vali thả lên trên, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, nhảy xuống đất, quay đầu ngồi vào chỗ nằm của mình, lấy một quyển tạp chí từ trong túi ra bắt đầu xem. Vệ Đằng cười hì hì ngồi xuống đối diện y, vẻ mặt sùng bái: “Anh bạn, sức lực của anh thật lớn.” “Bình thường.” “Anh xem sách gì vậy?” Vệ Đằng đi qua nhìn bìa ngoài một chút, “Báo pháp luật? Anh học pháp luật à?” Tiêu Phàm cau mày gật đầu. “Sinh viên a?” “Đang học thạc sĩ.” “Thạc sĩ luật à? Lợi hại lợi hại.” Vệ Đằng ca ngợi một phen, phát hiện đối phương cúi đầu chuyên tâm xem tạp chí, hình như không quá muốn phản ứng hắn, vì vậy hậm hực thu về vài thứ như là năm mấy, trường học tên gì, các loại vấn đề, tự mở túi plastic lấy đồ ra ăn. “Hình như tận 9h tối nay mới đến Quế Lâm.” Trong lẩm bẩm. “Thật buồn chán nha… cần ngồi ở trên xe hai mươi giờ, phong cảnh bên ngoài cũng không có gì hay để nhìn.” Tiếp tục lẩm bẩm. “Mình đi xem thử có ai chơi bài không.” Lẩm bẩm xong, đứng dậy ra ngoài nhìn khắp xung quanh. Tiêu Phàm xoa xoa thái dương, thật sự không hiểu nổi người này, nhiệt tình có điểm quá mức, nói cũng đặc biệt nhiều, còn thường thường cười toe toét, hình như giờ giờ khắc khắc đều rất hài lòng. Thật sự là động vật đơn bào mà. Đương lúc trong lòng vừa mới chửi mắng hắn, hắn lại chui vào. “Ai, anh có chơi bài không?” Tiêu Phàm lắc đầu, “Không biết.” Vệ Đằng mở to mắt, không phải chứ? Thời nay còn có người không biết chơi bài? Nhìn y một bộ dáng nghiêm túc, không có chút nào giống sinh viên tràn đầy nhiệt huyết, ngược lại giống như thành phần trí thức đã ra làm việc mấy năm, bị cuộc sống bào mòn đi nhiệt tình vậy. Vâng, mặc dù có chút sức hấp dẫn của sự chính chắn, nhưng mà có phải là quá lãnh đạm chút? “Này, nói được rồi chưa?” Từ lối đi truyền đến một thanh âm trong trẻo, tiếp theo, một đôi tình nhân đến, “Đánh ngay đây à? Bên dưới chỗ tôi có người ngủ.” Hai người nói xong, liền một trước một sau vào đến. Không gian vốn rộng lớn thoáng cái trở nên chật ních, Tiêu Phàm dịch cơ thể, ngồi cạnh cửa sổ, tiếp tục cúi đầu xem tạp chí, không để ý đến bọn họ. “Người kia, chúng ta ở đây chơi đánh bài, có làm ồn đến anh không?” Cô gái vỗ nhẹ vai Tiêu Phàm, cười đến rất ngọt ngào. Tiêu Phàm cầm quyển tạp chí, nhìn cô một cái, nhàn nhạt trả lời: “Không sao.” “Vậy đi, nếu anh ngại ồn, MP3 của tôi đưa anh nghe, hì hì.” Vệ Đằng lấy MP3 từ trong túi, mở ra đưa cho Tiêu Phàm, còn rất tử tế đem nút tai nhét vào tai Tiêu Phàm, đầu ngón tay vô tình lướt qua vành tai. Tiêu Phàm tính ra đã là lần thứ mấy cau mày rồi, cách quyển tạp chí trợn mắt, sau đó âm thầm đem MP3 chỉnh thành im lặng, đáng chết, bài ca chỗ hắn, đều là ồn đến người chết bỏ chạy. Ba người bắt đầu chơi bài, quả nhiên là thanh niên nhiệt huyết, chơi đến cãi nhau ầm ĩ, một hồi nói cậu ngu ngốc không biết ra bài, một hồi oán trách lấy nhằm bài xấu. Vệ Đằng kêu đến thực cường điệu, mỗi lần lấy được bài tốt, vẻ mặt sẽ hưng phấn, hầu như muốn từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, lúc ra bài cũng rất cố sức, có đôi khi một lần kích động liền trực tiếp đem bài ném ra ngoài. Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn xem hắn, khẩu vị trang phục của tên này thực làm người ta không dám gật bừa. Nhưng thật ra dáng người cũng không tệ, chiếc quần bó sát hết mức, mỗi lần xoay người, đều có thể thấy rõ cái mông tròn mượt mà được bao lại chặt chẽ. Tựa như mông vịt. Tiêu Phàm từ nhỏ đến lớn, bạn bè bên cạnh đều là người rất nghiêm túc, có rất ít người đến quán bar, các loại địa phương ngư long hỗn tạp, hẹn nhau đi ăn cũng là những nhà hàng không khí tao nhã, chứ đừng nói rằng một bên uống rượu một bên chơi bài. Cũng do nguyên nhân từ nhỏ tiếp xúc những người có thưởng thức cao, hình tượng ưu nhã, nên trong mắt Tiêu Phàm, người như Vệ Đằng khiến cho y rất khó hiểu nổi. Đánh một ván bài, đập tới đập lui cũng vui đến như vậy, đến mức ấy sao? Mặc những bộ quần áo lòe loẹt, hoặc là không nhìn, Tiêu Phàm nhìn nữa, sẽ không nhịn được mà đem chúng xé ra, miễn cho nhìn chướng mắt. Chơi xong, sau ba người họ không được, Tiêu Phàm có chút không kiên nhẫn, tựa trên chăn nhắm mắt nghỉ ngơi. Không ngờ, Vệ Đằng hắn tuy rất “sôi nổi”, vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ, tưởng rằng Tiêu Phàm đang ngủ liền đem bài thu lại. “Không chơi nữa, sẽ làm ồn đến hắn.” Thanh âm rất nhỏ, cảm giác êm ái. Vùng quanh chân mày Tiêu Phàm giật nhẹ, đột nhiên rất muốn mở mắt nhìn biểu tình tên kia, bất quá, yên lặng khó có khiến hắn bỏ qua loại ý định này, tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngủ. “Vậy được, không chơi nữa.” Thanh âm cô gái cũng cố gắng đè thấp xuống: “Cậu tên gì?” “Vệ Đằng.” “Phì…” Cô gái không nhịn xuống được, phì cười, sau một lúc, ngay lập tức nhịn lại, áy náy: “ Xin lỗi, xin lỗi, tên của cậu dễ thương quá đi.” “Ân, không sao, từ nhỏ tớ đã bị người ta cười nhiều rồi. Có người lúc gọi tên tớ còn cố ý đè dạ dày lại ni.” Vệ Đằng ngược lại một bộ dạng không sao cả. Tiêu Phàm trong tâm cười khẽ, người này, cái tên thật sự rất buồn cười. “Đúng rồi, cậu đi du lịch đến Quế Lâm à?” Cô gái hỏi. “Ân.” “Cậu với bạn cậu cùng đi?” Cô gái chỉ chỉ Tiêu Phàm nhắm mắt nghỉ ngơi. “Đúng vậy.” Tôi từ lúc nào trở thành bạn cậu rồi, cậu cũng tự mình đa tình quá nha. Tiêu Phàm đột nhiên mở mắt, làm cho Vệ Đằng bị giật mình, “Đã đánh thức anh à?” “Không có, tôi đi toilet.” Tiêu Phàm nghiêm mặt bước qua đùi Vệ Đằng, ra ngoài hướng về phía toilet. “Ha ha, bạn cậu… hơi hung dữ.” “Đúng vậy, cảm thấy ở chung không tốt lắm.” Vệ Đằng bất đắc dĩ nhún nhún vai. Đáng tiếc, không biết là anh không may hay chính tôi không may, vé chúng ta là cùng nhau, cho nên trong toàn bộ hành trình, đều phải ở chung với cái loại băng sơn nam này. Tôi cũng rất bất đắc dĩ nha, giả bộ tươi cười hoài bộ tôi dễ chịu lắm sao? Gần tới trưa, đoàn tàu đến một cái ga lớn, ngừng lại. Tiêu Phàm xuống xe hít thở không khí, cũng có rất nhiều hành khách tiếp tục ăn, Vệ Đằng ngược lại an tâm ngồi, hắn mang theo quá nhiều thực phẩm rồi. Chờ lúc xe lại chạy, trên thùng xe liền tràn ngập mùi, hướng dẫn viên đã gọi, các vị hành khách, toa ăn đã vì các bạn chuẩn bị các loại buổi ăn trưa. Bạn đang Tiêu Phà m cau mà y ngá»i á» bên cá»a sá», dá»±a và o chÄn tiếp tục xem tạp chÃ, hai vá» lại Äây chÆ¡i bà i cÅ©ng trá» lại Än rá»i, ngÆ°á»i giÆ°á»ng trên và giÆ°á»ng giữa, hình nhÆ° là tất cả má»i ngÆ°á»i, từ lúc lên xe Äi qua kế bên, giá» trá» vá» cầm mì gói ngá»i Än á» lá»i Äi nhá». Mùi mì gói bá»c lên cả toa xe khiến Tiêu Phà m có chút khó chá»u, tháºm chà là chán ghét. Vá» Äằng rất nhiá»t tình, má» túi plastic lá»n, lấy ra má»t gói khoai tây chiên. Tiêu Phà m má»m cÆ°á»i lắc Äầu. Không Än thức Än khó tiêu, không Än thức Än nhanh là m từ lúa mạch, không Än thức Än bán rong bên ÄÆ°á»ng, không Än các loại Äá» Än vặt Äóng túi, tiêu tá»n và o thói quen Än uá»ng, nói dá»
nghe má»t chút là có quy luáºt, có tu dưỡng (có bà i bản, có táºp luyá»n). nói khó nghe má»t chút thì là ngoan cá» nhÆ° khoan lá» sừng trâu. âÃn, anh không Äói sao? GiÄm bông có cần không? Bánh quy nha?â âTôi không Äói, cáºu tá»± Än Äi.â Là m Æ¡n Äi, tôi vá»i cáºu không thân, Äến ná»i má»i món Än Äá»u lấy ra ÄÆ°a trÆ°á»c mặt tôi hoảng không? Không biết là tÃnh cách quá mức nhiá»t tình hay là trong Äầu thiếu dây thần kinh. Không biết xem sắc mặt ngÆ°á»i khác. Vá» Äằng quả thá»±c không thấy sắc mặt Tiêu Phà m. Hắn mấy nÄm nay Äi du lá»ch qua rất nhiá»u nÆ¡i, má»i lần Äá»u mang theo rất nhiá»u Äá» Än, phần lá»n Äá»u Äem chia má»i ngÆ°á»i á» trên xe lá»a. Vá» Äằng có máu nhiá»t tình hiếu khách của ngÆ°á»i Trung Quá»c trong ngÆ°á»i, gặp phải ngÆ°á»i cÅ©ng không câu ná» tiá»u tiết, má»i ngÆ°á»i má»t bên nói chuyá»n phiếm, má»t bên Än uá»ng gì Äó, trên xe lá»a, nÆ¡i nà o có hắn luôn luôn phi thÆ°á»ng náo nhiá»t. NhÆ°ng gặp phải ngÆ°á»i lạnh lùng nhÆ° Tiêu Phà m váºy, tháºm chÃ, là loại bÄng sÆ¡n nam mà ngÆ°á»i lạ không dám Äến là m quen, Vá» Äằng không biết cách á» chung. Chung quy, thấy ngá»i Äá»i diá»n y cÅ©ng có chút chán nản. Tuy rằng ánh mắt y không lạnh, vẻ mặt cÅ©ng không lạnh, ngẫu nhiên còn biết cÆ°á»i. NhÆ°ng không khà Äáng sợ bao trá»n hoà n toà n quanh thân hình thà nh má»t vòng tròn bảo vá», ngÆ°á»i tiếp cáºn, toà n bá» Äá»u bá» dá»i ngược. Äá»
n ná»i mà chẳng biết nên Äá»i xá» vá»i bạn thế nà o. Vá» Äằng cúi Äầu, chuyá»n sá»± quan tâm sang Äá» Än, bánh quy lạp xÆ°á»ng Äùi gà táo, Äá» hắn mang theo quả thá»±c là Äa dạng. Tiêu Phà m nhà n nhạt liếc nhìn hắn, cháºc cháºc, dáng vẻ Än tháºt giá»ng loà i Äá»ng váºt nà o Äó, cúi Äầu Än Äến Äặc biá»t chú tâm, còn không thì phát ra tiếng thá» dà i thõa mãn. Heo. Chẳng qua kỳ quái là , nhìn bá» dạng hắn Än bánh quy Än Äến Äặc biá»t ngon miá»ng, Tiêu Phà m cÅ©ng không nhá»n Äược Äói bụng. Tiêu Phà m Äứng dáºy, hÆ°á»ng vá» phÃa toa Än, Vá» Äằng nghe Äược tiếng Äá»ng Äá»t nhiên ngẩng Äầu lên. Nhìn nhìn y má» to mắt, Tiêu Phà m không nhá»n Äược phải giải thÃch: âTôi Äi Än cÆ¡m.â Không phải Äi giết ngÆ°á»i, cho nên không cần nhìn tôi nhÆ° thế. âAnh sẽ không Äi toa Än Äấy chứ?â Vá» Äằng hình nhÆ° rất kinh ngạc. Thế nà o? Toa Än có vấn Äá» Ã ? Hình nhÆ° hiá»u Äược nghi ngá» của Äá»i phÆ°Æ¡ng, Vá» Äằng cÆ°á»i giải thÃch: â Äá» trên toa Än không sạch sẽ, anh nghÄ© nha, trên xe lá»a có chút nÆ°á»c nhÆ° thế, có thá» rá»a sạch Äược sao? HÆ¡n nữa lại Äắt muá»n chết, má»t phần cà chua xà o trứng cần 10 Äá»ng tiá»n, khay vẫn là hà ng tiá»n lợi, cÆ¡m cÅ©ng không chÃn Äà ng hoà ng. Kinh nghiá»m của tôi phong phú mà , nghe lá»i tôi không sai Äâu.â Nghe hắn nói thế, Tiêu Phà m quả thá»±c Äem ý Äá»nh Äến toa Än ra khá»i Äầu, cái khác cÅ©ng không có gì, từ then chá»t là không sạch sẽ. Tiêu Phà m có bá»nh khiết phÃch, không Än thứ không sạch sẽ, cÅ©ng không thá» chấp nháºn trên quần áo có chút vết bẩn, cho nên luôn luôn Än mặc sạch sẽ gá»n gà ng, nhìn qua có Äiá»m giá»ng ngÆ°á»i Äã Äi là m, chứ không phải sinh viên. Diá»p KÃnh VÄn cÅ©ng thÆ°á»ng nói bản thân nhà m chán, nhÆ°ng mà , Tiêu Phà m lại cảm thấy ngà y nhÆ° váºy rất vui vẻ, dù sao nhiá»u nÄm qua cÅ©ng quen rá»i. Diá»p KÃnh VÄn sẽ vì thÃch Lâm Vi mà chạy Äến quán lẩu Än lẩu cay, cay Äến muá»n chết, ngay cả hải sản trong ná»i cÅ©ng sạch, Tiêu Phà m vẫn cho rằng cách là m của bá»n há» vô cùng ấu trÄ©. CÅ©ng từng nghÄ© Äến, nếu là bản thân nói, có thá» vì ngÆ°á»i mình thÃch mà Äi Än những thứ mình ghét hay không? Äáp án là không xác Äá»nh. âAnh Än của tôi nha, tôi Äem theo nhiá»u lắm.â Vá» Äằng vừa nói vừa lấy trong túi ra 2 chén mì gói, âMì thá»t bò Master Khang hay mì bò Æ°á»p tiêu?â Tiêu Phà m liếc mắt nhìn má»t chén Äá» má»t chén xanh, cÅ©ng không biết 2 cái có gì khác nhau, cau mà y cầm cái chén xanh xem thuáºn mắt, sau Äó xoay ngÆ°á»i Äi lấy nÆ°á»c nóng. Chá» lúc bóng lÆ°ng y mất hút, Vá» Äằng có chút Äau Äầu thá» dà i. Y không phải Äến mì gói cÅ©ng chÆ°a từng Än Äấy chứ? Xem ra Äúng là chÆ°a Än. Thần linh Æ¡i, y cuá»i cùng là ngÆ°á»i viá»
n cá» của thá»i Äại nà o tá»i a, hay là nói, rá»t cuá»c là vá» thiếu gia nhà già u nà o a? Vá» Äằng nhún nhún vai chán nản, ngÆ°á»i nhÆ° váºy, sinh hoạt khẳng Äá»nh rất khô khan vô vá», chả trách, chÆ°a Än qua mì gói, chÆ°a từng chÆ¡i Äánh bà i, không chừng cả ngà y á» Äó há»c thuáºt nghiên cứu ni. Tuá»i còn trẻ, giá»ng há»t má»t lão già cả ngà y cau mà y, vẻ mặt Äau khá», Äá» ngÆ°á»i ta nhìn, cÅ©ng chán nản nhÆ° y.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67
Chương sau