Trước kia Du Khuynh không biết gia thế Phùng Mạch thì ra cũng không thua gì cô. Từ sau buổi tối mua túi đó, cô cũng không liên hệ gì với Phùng Mạch nữa. Dựa vào trực giác cho thấy quan hệ giữa Phùng Mạch với Tần Mặc Lãnh cũng không cạn. Bữa cơm tối nay lại định làm gì nữa đây? 
Mọi sắp xếp của Du Khuynh đều bị bữa cơm này đảo loạn hết, Phó Ký Trầm không ở nhà cô có về cũng buồn chán, đứng ở cửa quán cà phê hết nửa phút. Cuối cùng cô quyết định trở về văn phòng tăng ca. Mai cô còn phải tới công nghệ Tân Kiến một chuyến. Người đàn ông Kiều Hàn đó nếu chịu lên con đường chính đạo thì đó là nhân tài hiếm có. 
Trong lúc thất thần thì đã tới đại sảnh lầu một của công ty luật. Du Khuynh quét thẻ thang máy, chân trước vừa mới sải bước vào. 
“Xin chào, cho hỏi cô là luật sư của Thạc Dữ đúng không?” 
Du Khuynh xoay người lại thì thấy một người phụ nữ với vẻ ngoài dịu dàng ăn mặc nho nhã nhìn không ra tuổi tác đang đi tới. Quầng thâm mắt của người phụ nữ rất nặng, dù đã trang điểm nhưng sắc mặt vẫn rất tiều tụy. 
Cô ấn nút giữ cửa thang máy, gật đầu với người phụ nữ đó: “Phải.” 
Người phụ nữ: “Thế tôi cùng lên với cô, tôi tìm luật sư Vu. Ngày trước chị ấy làm việc ở công ty luật này, không biết hiện tại còn ở đây không.” 
Chị ta hỏi thăm Du Khuynh: “Khoảng bốn mươi tuổi, khá xinh đẹp, rất giỏi giang.” 
Nữ luật sư họ Vu, họ Dư* trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-danh-cho-anh/378409/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.