Đêm sâu thẳm, Du Khuynh thỏa mãn sớm tiến vào mộng đẹp.
Phó Ký Trầm chẳng có chút buồn ngủ, cứ nhìn chằm chằm gương mặt ngủ say của Du Khuynh. Rèm cửa sổ trong phòng được kéo lại, bên trong tối đen, anh chỉ nhìn thấy đường nét của cô.
Anh cọ mặt cô, cô hít thở đều đặn.
Đếm thời gian, hơn một tiếng trôi qua rồi.
Phó Ký Trầm nhắm mắt nhưng tế bào não còn tỉnh táo khác thường.
Từ năm ngoái cho tới hiện tại, từng hình ảnh có liên quan tới Du Khuynh lần lượt lướt qua đầu anh. Dáng vẻ mỗi lần cô làm nũng với anh để đạt được mục đích, vẻ mặt của cô khi buông giáp đầu hàng ở dưới người anh, đều khiến anh mất đi sự khống chế.
Không biết qua được bao lâu.
Anh vẫn không ngủ được.
Phó Ký Trầm nắm tay Du Khuynh, khẽ siết chặt lấy.
Sáng ngày hôm sau.
Chuông báo năm giờ chưa reo thì anh đã dậy.
Chẳng có chút mệt mỏi của một đêm không ngủ, ngược lại tinh thần cực kỳ phấn chấn.
Anh chỉnh lý nét mặt, cố gắng khiến bản thân trông chẳng khác gì ngày thường.
Lúc xuống phòng tập gym dưới lầu đúng lúc gặp ba vợ dậy sớm.
“Ba, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Du Thiệu Hồng đặc biệt ngồi đây đợi Phó Ký Trầm, tối qua xúc động quá mức, ông quên đưa giấy chứng nhận và giấy tờ có liên quan của Du Khuynh cho bọn họ.
Không có mấy thứ này thì không lãnh chứng được.
Ban đầu Du Khuynh không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-danh-cho-anh/2536694/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.