Đêm sâu thẳm, biệt thị yên tĩnh trở lại.
Đèn từ lầu một tới lầu ba lục tục tắt hết.
Phó Ký Trầm đi tắm trước, Du Khuynh tựa đầu giường ngủ, quyển sách trong tay tự động trở về trang bìa trong. Anh cũng buồn ngủ, lúc này hơi men xộc thẳng lên đầu, cơn buồn ngủ vồ vập ập tới.
Anh cất sách, ôm cô lên định để cô ngủ ngay ngắn lại.
Du Khuynh mở mắt, đôi mắt nhập nhèm.
Nhìn thấy tóc anh ướt nhẹp, “Tắm xong rồi ạ?”
“Ừm. Nằm xuống ngủ đi.”
Du Khuynh nhịn cơn buồn ngủ, bật dậy vào phòng tắm tìm một cái khăn lông, “Em lau tóc cho anh.”
Phó Ký Trầm ngồi lên giường, Du Khuynh bắt đầu lau tóc cho anh, “Mệt không?”
“Không mệt.” Phó Ký Trầm đặt hai tay lên eo cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô và cá nhỏ của bọn họ vào lòng.
Sau đó, anh và Du Khuynh cả hai đều không lên tiếng.
Buồn ngủ cả rồi, còn mệt nữa.
Bọn họ đang cố chống đỡ thôi.
Tóc lau khô được một nửa, Du Khuynh tắt đèn ngủ đi.
Trước khi ý thức chìm vào mơ màng, Phó Ký Trầm không quên đưa cánh tay cho cô gối đầu ngủ, lưng Du Khuynh dán sát ngực anh, chẳng kịp nói tiếng ngủ ngon, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, Du Khuynh vẫn còn nằm trong lòng Phó Ký Trầm.
Bọn họ không cần giống như trước kia, phải đặt chuông báo thức nhắc nhở bản thân dựa gần đối phương một chút.
Hôm nay là cuối tuần, Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-danh-cho-anh/2536684/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.