Thư ký Phan cộng tác với Phó Ký Trầm nhiều năm như vậy, xưa giờ luôn rất cẩn trọng chín chắn, bất kể gặp phải tình huống gì anh ta đều có thể xử lý khéo léo không kẽ hở.
Chẳng ngờ cũng có ngày, anh ta vấp phải loại chuyện đối nhân xử thế này.
Quan trọng là, đối phương còn là một mỹ nữ quyến rũ.
Anh ta khó xử trăm bề.
Phó Ký Trầm nhìn bộ dạng vừa phiền não vừa bất lực của thư ký Phan, anh còn bật cười, “Đi đi.”
Thư ký Phan cho rằng ông chủ sẽ cười nhạo anh ta hai câu nữa, kết quả không có.
Đi thăm Giản Hàng, anh ta là đại diện ông chủ, đồng thời lấy danh nghĩa của ông chủ.
Anh ta dặn tài xế đặt sẵn một bó bông bách hợp.
Thường tới bệnh viện thăm bệnh nhân phải đi nhân lúc còn sớm, thư ký Phan giao công việc trong tay cho trợ lý xong rồi vội vàng xuống lào. Giản Hàng đang nằm ở một bệnh viện tư nhân cao cấp.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, cho dù đang bị bệnh nhưng Giản Hàng chẳng được rảnh rỗi, cô ấy vẫn luôn xem tài liệu.
Lúc thư ký Phan tới, chẳng có người khác tới thăm.
Giản Hàng ở phòng bệnh VIP, cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng của dòng điện lưu yếu ớt trong laptop đang hoạt động.
Thư ký Phan đặt hoa bách hợp lên bệ cửa sổ, còn như lý do tới giờ mới đi thăm cũng được hạ bút thành văn, “Đi công tác hết mấy ngày, mới trở về xong. Phó tổng giục tôi mau chóng tới thăm xem sao.”
Anh ta hỏi bằng giọng quan tâm: “Cô thấy sao rồi?”
Giản Hàng cười cười, “Sắp khỏi rồi.”
Lời nói khách sáo cũng được cô ấy buột miệng nói ra, “Các anh không cần tới thăm đâu, chỉ bị cảm chút thôi.”
Cô ấy mời anh ta ngồi.
Thư ký Phan chỉ có giao tiếp với Giản Hàng trong công việc, bình thường chẳng có qua lại gì, anh ta cũng không biết phải nói gì cho thích hợp, chỉ biết nói tới các vấn đề có liên quan tới công nghệ Tân Kiến.
Trò chuyện hơn hai mươi phút, túi nước biển của Giản Hảng sắp nhiễu xong, cô nhìn thấy chuẩn bị ấn chuông.
Thư ký Phan đứng dậy, mượn cớ cáo từ, “Giản tổng, cô nghỉ ngơi nhiều vào, tôi phải về đây.”
Giản Hàng cảm ơn lần nữa, lại nói, “Cảm ơn hoa của Phó tổng giúp tôi nhé.”
Thư ký Phan rời khỏi, lúc đi ngang trạm y tá đúng lúc nghe tiếng chuông báo reo lên.
Là giường số 6 gọi.
Chính là phòng bệnh của Giản Hàng.
Có y tá quay sang gọi một y tá khác, “Đổi thuốc giường số 6.”
“Giường số sáu chỉ bị sốt thôi còn đòi nhập viện, sắp khỏi rồi lại không chịu xuất viện, ngày nào cũng truyền hai chai nước glucose, suy nghĩ của người có tiền thiệt không hiểu nổi.”
“Người đẹp, có tiền, tùy hứng.” Dù sao chiếc giường đắt như vậy cũng để trống ở đó, cứ coi như thu tiền giường với tiền chăm sóc phục vụ đi.
Hai người cười cười.
Chẳng lôi thôi nữa, y tá cầm một túi nước biển rồi vội vàng đi thay thuốc.
- -
Tới lúc đến bãi đậu xe rồi thư ký Phan vẫn chưa hiểu ra, Giản Hàng rõ ràng khỏe rồi sao không chịu xuất viện chứ? Dù sao y tá không thể nói nhăng nói cuội được.
Trốn tiệc tùng?
Cũng không đúng.
Tối nay, cô ấy với Phó Ký Trầm hẹn lãnh đạo cấp cao của SZ mà.
Thế thì tại sao chứ?
Nghĩ đến banh đầu, anh ta vẫn chưa nghĩ ra được nguyên do.
Mạch suy nghĩ của phụ nữ thật có lúc khiến người ta không biết đường đâu mà lần.
Hoặc có khi không muốn xem mắt?
Nhưng mặc kệ thế nào, anh ta cứ coi như chưa từng nghe thấy đoạn đối thoại của y tá.
Giản Hàng làm thế ắt có lý do và nỗi khổ của mình.
Tới công ty, thư ký Phan đi gặp Phó Ký Trầm, thuận tiện nói sơ lược tình hình đi thăm bệnh.
Phó Ký Trầm đang xét duyệt chi phí, không ngẩng đầu lên lần nào.
Anh hỏi: “Giản Hàng thế nào rồi? Nghiêm trọng không?”
Thư ký Phan chẳng nói tới đoạn đối thoại của y tá, sợ ông chủ mượn cớ này trêu chọc anh ta.
Anh ta dùng lời của Giản Hàng để đáp: “Sắp khỏi rồi ạ.”
Phó Ký Trầm gật đầu, “Không sao thì tốt. Cậu đi làm việc đi.”
Thư ký Phan thở phào, vụ việc thăm bệnh nhân này cuối cùng cũng hạ màn.
- -
Nhân giờ nghỉ trưa, Phó Ký Trầm tới tiệm sách một chuyến.
Sách chuyên về mang thai và trẻ sơ sinh mua lúc trước được anh đọc hết rồi.
Hôm nay Phó Ký Trầm không bảo tài xế đi theo mà tự anh lái xe đi.
Bầu trời tháng sáu, trên đường nắng như đổ lửa.
Bước chân của người đi đường vội vã.
Từ khi mượn nhật ký của bà nội, anh cũng định bắt đầu tập viết.
Mỗi ngày viết chút ít, hầu như đều có liên quan tới Du Khuynh và Tiểu Ngư Miêu.
Lúc này, nhà sách không đông lắm.
Đến một tiếng ồn nhỏ cũng không có, chỉ có tiếng lật sách soàn soạt.
Phó Ký Trầm đi thẳng tới khu dành cho trẻ sơ sinh, đa số đều là những bà mẹ mang thai cầm một quyển sách im lặng ngồi đó lật xem.
Anh là người đàn ông duy nhất, may mà họ chỉ nhìn hai cái rồi quay đi ngay.
Mới lựa được hai quyển thì điện thoại trong túi rung lên.
Phó Ký Trầm mở ra đọc, là Du Khuynh.
[Phó tổng, anh bị paparazzi chộp lén rồi. Sắp debut được á.]
Phó Ký Trầm: “?”
Anh vô thức quay mặt nhìn xung quanh một vòng, vẫn là những bà mẹ mang thai đó, cặm cụi đọc sách của mình chẳng ai chú ý tới bên anh.
Anh cho rằng Du Khuynh đang trêu anh.
Tối qua cô nói tới minh tinh mà cô thích đó, anh đáp lại một câu rằng anh đang muốn debut, kết quả cô lấy đó làm cớ để trêu chọc anh.
Anh hùa theo cô: [Lên hot search rồi à?]
Du Khuynh nhanh chóng nhắn lại: [Chắc sắp rồi. Anh đang ở tiệm sách đúng không? Lựa hai quyển sách trẻ sơ sinh.]
Phó Ký Trầm ngây ra, thì ra cô không nói đùa, [Bị chụp thật à?]
Tính ra anh cũng có độ hot nhất định, trong cuộc chiến dư luận với Du Khuynh lần trước anh có lên hot search một lần, sau này công khai tình cảm với Du Khuynh, đề tài có liên quan tới anh treo trên bảng hot search hết mấy ngày trời.
Du Khuynh: [Anh xem vòng bạn bè đi.]
Phó Ký Trầm mở ra, một dòng trạng thái mới đăng gần đây nhất chính là của Du Khuynh: [Ngẫu nhiên gặp nam thần của tôi.] Kèm theo một tấm ảnh, là hình chụp bên mặt anh đứng trước giá sách.
Hóa ra paparazzi trong miệng cô chính là bản thân cô.
Anh cầm hai quyển sách lựa xong, đi xung quanh tìm cô.
Tiệm sách có một khu nghỉ chân bán cà phê, bên đó bày bàn và ghế để vừa uống cà phê vừa đọc sách.
Du Khuynh ngồi ở đó, tay chống cằm hút nước trái cây.
Trên bàn còn có một ly cà phê, xem ra là gọi cho anh.
Phó Ký Trầm nhìn đi nhìn lại rồi sải bước lớn đi qua.
Du Khuynh cong khóe môi, vẫy tay lia lịa.
“Em tới đây lúc nào thế?” Phó Ký Trầm kéo ghế tới bên cạnh cô ngồi kề cô, anh ướm má cô, “Mệt không?”
Du Khuynh lắc đầu, “Em tới hồi sáng rồi, bây giờ em là kẻ nhàn rỗi.”
Nhưng không dám đi tìm Trâu Nhạc Tiêu, sợ cô nàng nhìn thấy cô rồi sẽ tức cảnh sinh tình.
Thế là tới tiệm sách, chuẩn bị mua vài cuốn truyện cổ tích thích hợp đọc trước khi ngủ cho cá con nghe, nào ngờ lúc lơ đãng quay mặt sang thì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
“Chắc cá con cảm giác được ba đang ở đây đấy.”
“Phó tổng, bắt đầu từ hôm nay em chính là fangirl nhỏ của anh.”
Cô lấy một quyển nhật ký và cây bút máy trong túi xách ra, “Nam thần, anh ký tên cho em đi.”
Phó Ký Trầm cười, ký tên mình lên cho cô.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi viết thêm ngày tháng lên, thời gian cụ thể tới từng phút từng giây.
Hồi nãy trong vòng bạn bè thấy cô dùng từ nam thần để hình dung mình, còn đăng hình của anh nữa, cảm giác chấn động đó giống hệt từng đợt sóng lan tràn khắp tứ chi.
Ký tên xong, Phó Ký Trầm vuốt má cô lần nữa, cũng không có gì muốn nói mà thay vào đó ra sức xoa má cô hơn.
Gặp được cô ở nơi yên tĩnh thế này, có trăm ngàn lời muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu.
Du Khuynh lật album xem, lật mấy tấm vừa rồi chụp trộm ra đưa cho anh xem, “Kỹ thuật chụp lén của em thế nào?”
Phó Ký Trầm cầm lấy điện thoại của cô, “Ai chụp anh chắc cũng ra hiệu quả này.”
Ở đây là nơi công cộng, Du Khuynh nhịn cười đẩy mặt anh đi, “Tự luyến.”
Phó Ký Trầm lật album coi tiếp, mỗi một góc độ được cô chụp rất nhiều tấm.
Giở tiếp về phía sau, ngón tay anh khựng lại.
Trong hình, anh mặc tây trang đang cắt băng khánh thành.
Không chỉ có một tấm, mỗi góc độ đều có một tấm.
Anh quay sang nhìn cô, cô ngậm ống hút đang tập trung xem quyển sách anh mới chọn xong.
Phó Ký Trầm thoát khỏi album, lấy ly cà phê qua, giở quyển sách kia cũng bắt đầu xem.
Thời gian nghỉ trưa nhàn rỗi mới đó đã qua.
Hai giờ rưỡi, Phó Ký Trầm có điện thoại, là thư ký Phan gọi tới.
Anh ấn tắt rồi gửi tin nhắn đi: [Đang ở tiệm sách, về công ty ngay đây.]
Du Khuynh ngẩng đầu, “Có làm chậm trễ công việc của anh không?”
“Không. Chiều nay cũng không có chuyện gì quan trọng.” Anh ngồi với cô thêm năm phút.
Thấy sắp muộn giờ, không thể không đi.
Anh ngó trái ngó phải thấy không có ai nhìn sang bên này, thế là hôn lên trán cô một cái, “Đợi kỳ nghỉ lần sau, anh dẫn em tới đọc sách, đọc tới khi nào tiệm sách đóng cửa mới thôi.”
Du Khuynh: “Em rất mong chờ cuộc gặp gỡ lần sau.” Cô ra hiệu cho anh, “Anh để sách ở đây đi, lát nữa em thanh toán chung một lượt.” Cô định mua thêm mấy quyển nữa.
Phó Ký Trầm hỏi quầy cà phê một chiếc túi, đóng gói ly cà phê anh uống giở đó đi, “Về sớm chút.”
Du Khuynh gật đầu, anh sải bước rời khỏi.
Bị đám cây cản tầm mắt, cô nghiêng đầu nhìn anh.
Cho tới khi anh khuất bóng cô mới thu tầm mắt lại.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Du Cảnh Hâm: [Bên quán cơm tư nhân, đầu bếp mới chế ra vài món khẩu vị mới nữa kìa, thích hợp cho phụ nữ có thai ăn, tối nay em muốn đi ăn thử không?]
Phó Ký Trầm vắng nhà, cô có về cũng thấy buồn chán: [Được ạ, thế lát chị tan tầm em đi đón chị.]
Cô hỏi tiếp: [Còn Bảo Bảo ai trông ạ?]
Du Cảnh Hâm: [Quý Thanh Viễn ở nhà. Trưa hôm nay anh ấy từ công ty về thẳng tới nhà, cứ trông con tới bây giờ.]
Chị nói tới Du Cảnh Trạch: [Hôm qua trên ban công ngoài trời chị thấy anh chị ngồi một mình bên hồ tới nửa đêm, không biết có phải vì Trâu Nhạc Tiêu không. Em có hỏi anh ấy chưa?]
Du Khuynh: [Chưa. Để tự bản thân anh ấy hiểu ra. Chuyện yêu hay không yêu này, chẳng ai giúp được đâu ạ.]
- -
Lúc trời sụp tối, Phó Ký Trầm tới quán ăn tư nhân, chính là quán của Quý Thanh Viễn mở, Giản Hàng nhờ người đặt phòng bao ở đây.
Nơi này yên tĩnh thích hợp xã giao bàn chuyện làm ăn.
Bữa cơm hôm nay, độ bảo mật khá cao, chỉ có sáu người gồm anh, Giản Hàng và quản lý cấp cao của tập đoàn SZ, chẳng ai mang theo thư ký và trợ lý tới cả.
Phòng bao nằm ở lầu hai, lúc này đã tràn ngập tiếng cười nói, Phó Ký Trầm là người cuối cùng tới.
Tuy Giản Hàng đứng ra mời nhưng ghế chủ vị giữ lại cho anh.
“Cuối cùng cũng đợi được cậu rồi.” Tổng giám đốc của SZ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh anh ta bảo Phó Ký Trầm ngồi xuống.
Tuy không có giao thiệp sâu, có điều từng gặp qua trong các trường hợp xã giao.
Phó Ký Trầm ngồi xuống, bên còn lại là Giản Hàng ngồi.
Quán ăn tư nhân lên thức ăn chậm, các món ăn họ mới gọi đều cần thời gian chuẩn bị nguyên liệu, ăn uống ở đây đảm bảo đồ ăn tươi ngon.
Tối nay tới là để bàn chuyện nghiêm túc, bọn họ bắt đầu nói.
Phó Ký Trầm quay mặt nhìn sang Liêu tổng của SZ, “Ban đầu bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết làm SZ lớn như vậy, sao giờ định bán ra thế?”
Trước mặt Phó Ký Trầm, nói mấy lời khoác lác ba hoa cũng là tự lừa mình dối người, Liêu tổng chẳng giấu giếm, “Giờ buông ra vừa lúc có thể bán được giá tốt, cơ cấu tài sản của SZ, cậu cũng biết đấy, quá phức tạp, cổ đông nhiều thì chuyện phiền phức nhiều, tôi không dám đắc tội ai hết, ngày nào cũng bị kìm kẹp ngộp thở.”
Hết cách, chỉ còn nước bán ra thôi.
Nhưng giờ, anh ta lại bắt đầu do dự.
Anh ta nói thẳng: “Nhà hàng SZ có không ít khoản vay thế chấp trong ngân hàng Du Thị và các khoản vay khác, tôi vốn định bán cho Châu Tư Nguyên, vì nghĩ cô ta có thể giải quyết người chức quyền lớn trong ngân hàng Du Thị này.”
Trong giới điều biết, Châu Tư Nguyên có quan hệ đặc biệt với Du Cảnh Trạch, không phải là anh em ruột nhưng lại hơn cả anh em ruột.
“Nghe nói, quan hệ của Châu Tư Nguyên và Du Cảnh Trạch be bét hết rồi, Du Cảnh Trạch cũng khoanh tay không giúp cô ta. Mà Du Cảnh Trạch và Trâu Nhạc Tiêu cũng chia tay rồi, con át chủ bài trong tay Châu Tư Nguyên mất trắng, cô ta lấy gì đi thuyết phục Trâu Nhạc Tiêu nhượng cổ phần đây chứ? Không thuyết phục được Trâu Nhạc Tiêu đồng nghĩa với không cách nào thu mua hết được.”
Thị trường tư bản chính là vừa tàn khốc vừa hiện thực như vậy, lúc Châu Tư Nguyên chẳng có quan hệ để lợi dụng thì Liêu tổng không định lãng phí thời gian ở chỗ cô ả nữa.
Nếu Giản Hàng và Phó Ký Trầm đầu tư SZ, rất nhiều vấn đề bỏng tay đều có thể giải quyết nhanh gọn.
Chủ yếu nhất là, giờ Phó Ký Trầm đang có mối quan hệ không tầm thường với nhà họ Du.
Phó Ký Trầm mỉm cười nhàn nhạt, “Anh khá là quan tâm chuyện của nhà chúng tôi nhỉ.”
Liêu tổng cười ha ha, “Theo kịp với thời đại mà.”
Giản Hàng uống nước ấm, yên lặng nghe họ trò chuyện.
Lieu tổng đổ thuốc ra, đưa một điếu cho Phó Ký Trầm.
Phó Ký Trầm xua tay, “Cám ơn, giờ tôi đang cai rượu cai thuốc. Lát nữa tôi chỉ phụ trách ăn đồ ăn thôi.”
Liêu tổng cười, nào chịu buông tha anh dễ dàng như vậy, “Thuốc có thể không hút, nhưng rượu thì buộc phải uống, trừ phi cậu nói ra lý do khiến chúng tôi hài lòng mới được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]