Du Khuynh nắm tay Phó Ký Trầm, mang theo Tiểu Ngư Miêu đi hết nơi hồi nhỏ cô thường đi, khu biệt thự bên đó cách bên này chỉ có một đoạn nhưng cô tạm thời không đi.
Tương lai còn dài, sau này hãy dẫn anh đi.
Đoạn đường này, cô và Phó Ký Trầm đều giữ im lặng.
Giọng hát từ tính thấp trầm của anh vẫn vang vọng bên tai cô, tiếng hát đi vào lòng cô.
Cô chẳng hỏi anh nghe ngóng từ đâu biết được cô thích bài hát này, anh cũng không nói.
Bên cạnh có người bầu bạn đi qua kí ức thuở bé của cô cho tới hiện tại, cùng cô trông đợi vào tương lai.---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Loại cảm giác này không gì sánh bằng.
Hôm qua Thượng Hải cũng có mưa, bầu trời đêm nay sâu thẳm, từng cánh hoa bay phấp phới, xuyên qua tòa lầu cao vút sau đó bay về nơi rất xa.
Kế hoạch tương lai của cô và anh hình như không chỉ là năm năm.
Hoặc có lẽ là năm mươi năm.
Điện thoại Du Khuynh vang lên, cuộc gọi của Bàng Lâm Bân.
“Chú Bàng, chào buổi sáng ạ.”
Bên ông giờ là sáng tinh mơ.
Bàng Lâm Bân: “Chào buổi sáng. Chỗ con tới chụp hình hôm nay, lần trước chú với mẹ con về Thượng Hải cũng có đi dạo một vòng.”
Du Khuynh chợt không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ cần chuyện liên quan tới mẹ cô, cô luôn có loại cảm giác bất lực cộng thêm nghèo lời.
“Hai ngày nữa chú tới Bắc Kinh.”
“Mẹ con đi với chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-danh-cho-anh/2536668/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.