Du Khuynh nhịn cơn buồn ngủ, một mình ăn hết nửa tiếng món ngon mà Du Cảnh Trạch còn chưa quay lại.
Cô chống cằm, cực kỳ muốn ngủ gật.
Nếu giờ cô nằm sấp lên bàn, chẳng cần tới mười giây đảm bảo ngủ ngay.
Cá con nhà bọn cô là bảo bảo hay ngủ gật.
Du Khuynh gắng gượng đứng dậy, định bụng tới bên cửa sổ xua đi cơn buồn ngủ.
Mới đi được mấy bước lại đụng mặt Lệ Đàm Trác.
“Tìm em nửa ngày, tưởng đâu em về rồi chứ.” Lệ Đàm Trác nghe nói chị em nhà họ Du đều tới tiệc rượu, anh ấy vốn định rời khỏi hiện trường buổi liên hoan, nghe vậy đi trở vào.
Du Khuynh khoác tay anh ấy, “Chúng ta ra ngoài tìm chỗ yên tĩnh, anh làm cột dựa cho em, em đứng ngủ một lúc, buồn ngủ muốn chết rồi.”
Cô bỗng nhớ ra lại hỏi, “Buổi liên hoan là trực tiếp à?”
Lệ Đàm Trác: “Ừm, truyền hình trực tiếp.” Buổi tiệc kỷ niệm mười năm của tập đoàn tối nay là công ty bọn họ nhận làm và lên kế hoạch. Bao gồm cả việc tuyên truyền trực tiếp.
Du Khuynh nghĩ ngợi, “Tới đêm nhạc hội của Lạc Mông bọn em có lẽ sẽ lên tivi, cũng muốn truyền hình trực tiếp.”
“Em buồn ngủ tới mức này rồi còn nghĩ chuyện công việc?”
“Không nghĩ tới công việc càng buồn ngủ hơn.” Chính bởi vì đầu óc luôn nghĩ tới công việc, nếu không cô đã ngủ gật rồi. Kiểu buồn ngủ này dựa vào ý chí căn bản không khắc phục được.
Lệ Đàm Trác không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-danh-cho-anh/2536640/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.