Thẩm Thư Kiệt chạy tới công ty, nhưng mà nhận được tin là vai diễn đã bị cướp, cậu khẽ nhíu mày: “Không phải là đã quyết định rồi sao? Đối phương diễn tốt lắm sao?” Người đại diện châm thuốc rồi thở dài: “Không tốt, vẻ ngoài cũng tệ hơn cậu, nhưng mà chuyện đổi người này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ quen thôi, đối phương có người nâng đỡ, còn chịu bỏ tiền, cậu không có diễn xuất, không bối cảnh, đạo diễn sẽ cân nhắc sự lợi hại hai bên, chắc chắn là bị đổi rồi.” Cậu mới vào giới không lâu nên không hiểu: “Chúng ta không thể cướp lại sao?” “Sao có thể, trừ khi cậu có nhiều tiền hơn bên kia.” “Vậy… Vậy những lời mà chúng ta nói trên bàn rượu hôm trước đều uổng phí hết sao?” “Cậu suy nghĩ quá đơn giản rồi, lời nói trên bàn rượu chỉ có thể tin một nửa, hợp đồng không có, cũng không cần phải giữ lời.” Người đại diện lại rít một hơi thuốc: “Cậu và Lý tổng có quan hệ gì?” “À, không có quan hệ gì, tôi là do… Người nhà giới thiệu.” “Người nhà cậu, quen biết Lý tổng sao?” “Ừ.” “Nếu không thì cậu tìm Lý tổng thử xem, nếu thật sự muốn nhận vai diễn này, kêu Lý tổng nói dùm cậu hai câu, cũng không phải là không được.” Thẩm Thư Kiệt tự ngẫm vài giây: “Thôi quên đi, em tự mình cố gắng, không muốn làm phiền người khác.” “Vậy không diễn phim này nữa, tìm bộ khác.” “Khoan đã, anh Vương.” “Hả?” “Anh cảm thấy Tôn Đạo* xem trọng em, chúng ta có thể nhờ anh ta không?” *Nói tắt của ‘đạo diễn Tôn’. “Em muốn nhận vai diễn này sao?” “À, cũng không phải là vấn đề vai diễn, nhưng mà bị cướp như thế, dù sao thì em cũng muốn tranh thủ một chút.” Nói xong liền cười: “Nếu diễn xuất không tốt rồi bị đổi thì em cũng không oán giận gì, dù sao thì cũng là do bản lĩnh của em không bằng người ta, nhưng mà người đó diễn tệ hơn em, lại dùng tiền để đánh bại em, em có hơi không phục.” Vương Bằng vẫn luôn cho rằng Thẩm Thư Kiệt là người yếu đuối mặc kệ mọi người điều khiển, không ngờ cậu cũng có dáng vẻ kiêu ngạo như thế, hắn lập tức cảm thấy hứng thú: “Em muốn thử thế nào?” Sáng sớm cuối tuần, Thẩm Thư Kiệt gõ cửa phòng Giang Hạo Phong, hôm qua về trễ cho nên không đến quấy rầy anh ngủ, cậu còn nhớ hôm qua trước khi mình đi Giang thiếu gia có vẻ không vui cho lắm, sau khi cửa mở, Thẩm Thư Kiệt lập tức cười với Giang Hạo Phong: “Chào buổi sáng.” Thẩm Thư Kiệt hiểu rõ đạo lý không đánh người đang cười, lập tức mở miệng: “Ngủ ngon không?” Vẻ mặt Giang thiếu gia lạnh lùng: “Có việc gì không?” “Cũng không có gì, hôm nay anh rảnh không?” Vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của người trước mặt làm cho Giang thiếu gia cảm thấy hơi say, hôm qua anh khó chịu cả ngày, quyết định vài ngày tới sẽ không để ý đến Thẩm Thư Kiệt, anh mím chặt môi, kết quả là vẫn lên tiếng: “Ừ.” Giang thiếu gia bị lời nói của mình làm cho tức giận, anh nhíu mày, Thẩm Thư Kiệt thật sự không hiểu tính tình của Giang Hạo Phong, cậu chỉ nói có ba câu, không biết câu nào làm anh nhíu mày chặt đến thế, cậu hỏi thử: “Vậy, hôm nay có thể đi ra ngoài với em không?” “Đi đâu.” “Chúng ta kết hôn lâu như vậy, nhưng mà chưa từng đi ra ngoài chơi đúng không? Đúng lúc hôm nay em muốn đi câu cá, anh đi chung được không?” Đôi mày cau có của Giang thiếu gia lập tức giãn ra: “Có thể.” Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy vẻ mặt của anh như thế thì nghĩ thầm: Chẳng lẽ là thích câu cá? Hai người lái xe, một đường chạy đến hồ nước mà Thẩm Thư Kiệt đã chọn, đem công cụ và hai cái ghế dựa ngồi song song ở bờ sông, Thẩm Thư Kiệt móc mồi vào lưỡi câu, lại đưa cho Giang Hạo Phong một hộp mồi: “Nghe nói cá lăng ở đây rất lớn và thịt cũng rất chắc và tươi, nhưng mà rất khó câu được.” Giang thiếu gia im lặng điều chỉnh cần câu, Thẩm Thư Kiệt lại hỏi: “Giang Hạo Phong, anh đã từng ăn cá ở đây chưa?” “Không biết.” “Sao lại không biết.” “Ngày nào ăn cơm anh cũng phải hỏi lai lịch của những con cá đó sao?” Thẩm Thư Kiệt cũng biết là mình hỏi lời vô nghĩa, câu cá là chuyện chán nản và buồn tẻ, cậu ngồi hai tiếng thì cảm thấy rất nhàm chán, lén quay đầu nhìn chằm chằm sườn mặt Giang Hạo Phong. Mặt nước bình tĩnh không một gợn sóng, Thẩm Thư Kiệt nhìn một lát thì mí mắt bắt đầu đánh nhau, cậu mở miệng định ngáp một cái thì bị Giang Hạo Phong che miệng: “Xuỵt.” Thẩm Thư Kiệt ngáp cho xong, khi ngậm miệng thì đầu lưỡi không cẩn thận chạm vào lòng bàn tay Giang Hạo Phong, Giang thiếu gia rút tay, giọng nói cứng rắn giống như đang che giấu điều gì: “Đừng lên tiếng.” Thẩm Thư Kiệt ra vẻ vô tội: Em không có lên tiếnggg… Hai người thở nhẹ khoảng mười phút thì mặt nước có động tĩnh, Giang Hạo Phong nhanh chóng kéo cần câu, Thẩm Thư Kiệt dựa vào bên người anh quan sát, đôi mắt mong chờ nhìn chằm chằm mặt nước, chờ đến khi dây câu được lôi hết ra khỏi mặt nước, Thẩm Thư Kiệt lập tức nhảy dựng lên hôn lên mặt Giang Hạo Phong: “Giang Hạo Phong!! Anh quá tuyệt vời!!” Cổ tay Giang thiếu gia run rẩy, cần câu rơi xuống đất, con cá bị câu cứ tưởng mạng mình sẽ chấm dứt vào hôm nay, đêm nay phải ngủ với nồi chảo và đường dấm, gấp đến nổi không ngừng giãy giụa, kết quả người câu trúng lại ngu ngốc làm nó rơi vào trong nước? Thả cá về nước giống như thả hổ về rừng, nó tin rằng đại nại không chết chắc chắn sẽ hoá rồng, nó vội vàng bơi đi, tương lai rộng mở ở phía trước, bây giờ không chạy thì còn đợi đến khi nào? Nó vội vàng chạy vào cái ôm của mẹ, để lại hai người đang nhìn nhau, Thẩm Thư Kiệt thấy nhìn vẻ mặt căng cứng của Giang Hạo Phong thì lập tức giải thích: “Xin lỗi, em kích động quá.” Giang thiếu gia liều mạng kiềm nén khoé miệng muốn cong lên của mình, vẻ mặt vặn vẹo làm cho người ta sợ hãi: “Tiếp tục câu.” Hai người lại ngồi thêm hai tiếng, cuối cùng cũng có cá mắc câu, lần này Thẩm Thư Kiệt không dám lộn xộn, Giang Hạo Phong lôi cá ra khỏi nước, chờ Thẩm Thư Kiệt nhảy đến hôn mình, nhưng mà đợi một lát lâu mới thấy người nọ ôm thùng nước đến hỏi: “Không bỏ vào sao?” Trong lòng Giang thiếu gia không ngừng khát vọng, thế nhưng chỉ có thể tiếp tục câu cá. Sau đó Thẩm Thư Kiệt rất ngoan ngoãn, không có động tác khác người nào nữa, Giang Hạo Phong cau mày nhìn mặt nước: Vô dụng. Câu cả ngày, cũng coi như thắng lợi trở về, Thẩm Thư Kiệt không ngờ có thể câu được thuận lợi như thế, cậu không hề keo kiệt lời khen dành cho Giang thiếu gia đang lái xe: “Anh thật sự quá lợi hại luôn đó, em còn tưởng là hôm nay sẽ không câu được con nào luôn chứ.” Giang Hạo Phong mặt đơ lái xe, trong lòng không ngừng kích động: Vậy vì sao em không hôn anh ba cái?! “Khi về nhà chúng ta ăn thử đi, nhưng mà không biết mùi vị có thể làm cho Tôn Đạo vừa lòng hay không.” Tôn Đạo? Ai? “Kỹ thuật cắt tỉa của em không được tốt lắm, khi về phải học hỏi dì Vương một chút, hôm đó em uống nhiều quá nên không nhớ rõ lời Tôn Đạo nói, cũng không biết là có làm đúng hay không.” Cậu đã quen với sự im lặng của Giang Hạo Phong, cho nên nói chuyện mình ên cũng không cảm thấy xấu hổ: “Đúng rồi, Giang Hạo Phong…” “Hả?” “Anh cảm thấy em có thích hợp làm diễn viên không?” “Không có gì thích hợp hay không, đây là công việc mà em chọn lựa, em muốn làm thì cứ làm, nếu không thì có thể học kinh doanh.” Thẩm Thư Kiệt tự ngẫm vài phút, tiện tay lấy bút máy trên xe Giang Hạo Phong: “Em ký tên cho anh trước, lỡ như sau này em nổi tiếng, anh muốn lấy chữ ký còn phải xếp hàng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]