Ngày hôm sau, Thẩm Thư Kiệt và Giang Hạo Phong cùng đến công ty Giang Thị, toà nhà này là toà nhà cao nhất khu này, trước kia Thẩm Thư Kiệt đã từng đi ngang qua, nhưng cho tới giờ đều không có cơ hội đi vào, vừa mới xuống xe, Giang Hạo Phong liền lấy kính râm không biết lấy từ đâu ra đưa cho cậu: “Bây giờ em là người của công chúng.”
Thẩm Thư Kiệt nhận lấy kính râm, cảm thấy buồn cười: “Em còn chưa nổi tiếng.”
“Vậy cũng phải đeo.”
Thẩm Thư Kiệt nghe lời anh đeo kính lên, nói giỡn: “Nhìn em có giống diễn viên nổi tiếng hay không?”
Giang Hạo Phong hừ một tiếng, giọng nói cứng ngắc: “không giống.” Thẩm Thư Kiệt trộm lè lưỡi rồi đi theo anh xuống xe.
Chín giờ kém mười lăm phút, bên trong toà nhà toàn là người với người mang giày cao gót, trong tay ôm túi làm việc, cảnh tượng vội vàng của tộc đi làm, Thẩm Thư Kiệt đi theo Giang Hạo Phong vào công ty, cô gái tiếp tân lén trốn bên cạnh trang điểm, đột nhiên bả vai bị người bên cạnh huých vào: “Dẹp ngay, đứng cho ngay ngắn.”
Cô gái tiếp tân không kịp ngẩng đầu, vội vàng quăng son môi hỏi: “Ai? Ai tới?”
“Giang tổng.”
“…”
“Thay máy chuyên dụng bị hư rồi hả?”
“Không biết, để tôi gọi cho phòng hành chính tổng hợp hỏi thử.”
Không đợi hai người nói xong, Giang Hạo Phong liền dẫn Thẩm Thư Kiệt đi đến, mấy cô gái vội vàng cúi người chào hỏi: “Chào buổi sáng, Giang tổng.”
Tiếng nói bên này không nhỏ, mấy người đứng chờ thang máy đều quay đầu nhìn lại, tập thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cuong-nhiet-sau-khi-ket-hon/201641/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.