Đường Khê chạy đi lấy đại một bộ đồ ngủ trong tủ rồi vọt thẳng vào phòng tắm, do quá vội vàng nên không nhìn thấy anh và va phải anh. 
Lúc cô va vào anh cũng không ngẩng đầu lên nhìn nên đã không thấy anh nhìn chằm chằm bóng lưng hoảng hốt của cô, khóe môi hơi cong lên, trong mắt tràn ngập ý cười. 
Đường Khê tắm hơn một tiếng đồng hồ mà cảm giác xấu hổ vẫn chưa biến mất hết. Không biết do hơi nước trong phòng tắm hay do thấy xấu hổ mà hai má cô đỏ bừng. 
Cô biết mình không phải người có da mặt mỏng. Bình thường cô có thể nói bất cứ lời âu yếm sến súa nào trước mặt Tần Kiêu mà mặt vẫn không đỏ, tim vẫn không đập nhanh, cho dù đối diện với vẻ mặt chán ghét của anh, cô vẫn có thể tiếp tục giả vờ lấy lòng anh. 
Nhưng khi Tần Kiêu lặp lại lời nói của cô bằng chất giọng trầm thấp: “Anh dính người.” 
Đường Khê cảm thấy việc này còn xấu hổ hơn cả việc anh phớt lờ cô, mặc kệ cô nói nhăng nói cuội theo ý mình. 
Cô không thể chịu nổi khi anh dùng khuôn mặt nghiêm túc đó nói mấy lời như đang trêu ghẹo cô. 
Đường Khê giơ tay tắt vòi nước, tiện thể lấy khăn bông lau khô người, mặc váy ngủ vào rồi đi đến trước gương, đưa tay vỗ vỗ hai má đỏ bừng, hít một hơi thật sâu. 
Không sao cả, bình tĩnh lại nào. 
Cô nhẹ nhàng kéo cửa phòng tắm ra một khe hở nhỏ, đưa mắt nhìn bên ngoài, thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cuong-nhiet-sau-khi-ket-hon-quan-lai/2860135/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.