Bây giờ tâm trạng Tần Kiêu không tệ, cảm nhận được ánh mắt của cô thì chủ động hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?” 
Đường Khê đối diện với ánh mắt đen láy của anh chợt có cảm giác như bị bắt quả tang nhìn lén anh, ánh mắt hơi né tránh nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn anh, “Em ở đây có làm phiền anh làm việc không?” 
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: “Không.” 
Vừa nói tay anh vừa liên tục đánh máy, xử lý văn kiện của công ty. 
Có vẻ như việc cô nói chuyện với anh không ảnh hưởng gì đến tốc độ xử lý công việc của anh. 
“Anh có thích ăn đồ ngọt không? Hình như em chưa từng thấy anh ăn đồ ngọt bao giờ.” 
“Bình thường.” 
Bình thường là có ăn sao? 
“Em có làm ít bánh, anh muốn ăn không> Em đi lấy cho anh.” 
“Không cần, anh tự lấy.” 
Anh đứng dậy đi vào nhà bếp, khi nhìn thấy mấy cái bánh be bé xinh xinh thì nếm thử, một lúc sau toàn bộ số bánh đều vào hết trong bụng anh. Ăn xong, Tần Kiêu quay lại phòng khách, đặt máy tính lên đầu gối, tiếp tục làm việc.  
Đường Khê đi theo anh, thấy anh hơi ngửa ra phía sau, tựa lưng vào sô pha thì biết anh đã ăn no căng bụng, có lẽ hơi khó chịu. 
Dù sao nhiều bánh như vậy cũng khó có thể ăn hết trong một lần. 
Đường Khê thấy anh vẫn tập trung vào màn hình máy tính, ngón tay vẫn đánh máy không ngừng thì thật sự bội phục thái độ làm việc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cuong-nhiet-sau-khi-ket-hon-quan-lai/2860125/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.