Đường Khê trằn trọc cả đêm, mơ một giấc rất dài. Cô thấy mình khi còn bé ngồi trên chiếc xích đu trong sân, nghe mẹ kể lại chuyện tình yêu của bà và Đường Hưng Xương lúc trước. 
Đường Hưng Xương trong lời bà là một người đàn ông lãng mạn và ấm áp. Mỗi lần nhắc tới ông ta, nụ cười luôn xuất hiện trên gương mặt bà. 
Đường Khê vốn muốn cãi lại, Đường Hưng Xương nào có phải người đàn ông tốt như bà nói, ông ta ích kỷ, dối trá, dùng thứ tình cảm như có như không này để lừa bà. 
Nhưng cô lại chẳng thể nói thành lời. Ở trong mơ như có hai Đường Khê, một người là cô lúc bảy tuổi, ngây thơ đơn thuần, nằm trong lòng mẹ, tin hết thảy những gì bà nói, luôn mong được một lần gặp bố. Người còn lại là cô khi đã trưởng thành, nhìn thấu mọi việc, chỉ đứng ngoài quan sát. 
Trong lúc ngủ, cô đột nhiên cảm giác được có một đôi mắt thâm thúy nhìn mình chằm chằm, khi nóng bỏng, lúc lạnh nhạt, mang theo nỗi buồn bí ẩn bao trùm lấy cô. 
Đường Khê chợt bừng tỉnh, thấy Tần Kiêu đang ngồi trên sô pha, dựa lưng vào thành ghế, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm. 
Đèn trong phòng ngủ lập loè, Đường Khê ngây ngẩn, ngỡ mình vẫn còn đang trong mơ, đưa tay dụi mắt. Lại nhìn về phía sô pha, Tần Kiêu trong bộ âu phục thẳng thớm vẫn còn ngồi đó, không hề biến mất, hóa ra không phải là mơ. 
“Tỉnh rồi?” Tần Kiêu ngồi thẳng lên. 
“Mấy giờ rồi? Sao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cuong-nhiet-sau-khi-ket-hon-quan-lai/2860105/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.