“Chắc là không phải đâu, bạn bè của tao mà có cái gì ghen.”
Tô Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể là anh ta cảm thấy tao quá thân thiết với mày nên sinh ra ghen không, mày nghĩ sao, lấy mày hiểu biết về anh ta có khả năng không?”
“Tao cũng không chắc nữa, tao cũng đâu có hiểu biết nhiều về anh lắm đâu.”
Tô Chi: “…”
Tô Chi: “Thôi quên đi, mày không hiểu anh ta, vậy mày nhắn tin cho anh ta hỏi thử xem.”
Đường Khê rời khỏi WeChat, nhàn nhạt nói: “Tao không hỏi đâu, tao chỉ gửi tin nhắn cho bạn bè mà thôi có cái gì to tát, không cần phải xem anh nghĩ như thế nào.”
Tô Chi nhìn cô thản nhiên cất điện thoại nói: “Ngày thường mày cư xử như thế với chồng mày sao?”
Đường Khê: “Ừm, có gì sao?”
Tô Chi cười nói:
“Mày đúng là có cách quản lý chồng rất tốt a, tao cứ nghĩ mày và chồng mày lãnh chứng xong rồi, mày đi làm về cứ thứ sáu cuối tuần mày lại nấu ăn cho chồng mày, tao thấy mày cứ đi mua sắm vào buổi trưa mà cũng không mua quần áo cho anh ta. Tao nghĩ mày gả vào gia đình hào môn sẽ hạ thấp mình mà hầu hạ nhà chồng không ngờ còn ngẩng mặt lên kiêu ngạo.”
Đường Khê có chút buồn cười nói: “Mày nói cái gì mà hạ mình lấy lòng nhà chồng gì chứ,mày bớt xem phim cẩu huyết giùm tao cái.”
Tô Chi đặt tay lên vai Đường Khê nói: “Cũng không trách được tao nghĩ như vậy, mày làm bộ dáng giống như một người vợ hiền luôn bên cạnh chồng khi cần, lần trước tao, mày với Sơ Hạ cùng tới quán bar chơi, mày nhìn thấy chồng mày sợ tới mức muốn về nhà, tao còn tưởng ở trước mặt chồng mày, mày còn không dám hó hé đâu.”
Đường Khê nghe Tô Chi nhắc tới chuyện này, nghiêng đầu nhìn cô nói: “Thật ra, hôm đó Tần Kiêu đã nhìn thấy tao ở quán bar rồi.”
Tô Chi nói: “Không phải mày nói chồng mày không hỏi đến sao?”
“Tuy Tần Kiêu không hỏi đến nhưng mà tao biết anh không vạch trần tao là bởi vì muốn xem biểu hiệu của tao như thế nào, có lúc tao cảm giác được anh muốn nhìn thấu tao vậy.”
“Nhìn thấu mày, như thế nào nhìn thấu?”
Tô Chi hơi nhướng mày có chút không hiểu.
Đường Khê vô ngữ nói: “Thôi tao với mày ăn thôi.”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Đến tám giờ tối Ôn Khanh đến khách sạn gặp Tô Chi và Đường Khê, ba người bọn họ cùng nhau đến một quán lẩu gần đó.
Ôn Khanh sợ fan phát hiện ra mình, nên đội mũ và đeo khẩu trang che kín cả mặt, cô bước vào mới cởi khẩu trang và mũ ra, thở phào nhẹ nhõm hỏi Đường Khê và Tô Chi: “Hai các ngươi đến khách sạn lúc mấy giờ?Tớ thấy Khê Khê chụp ảnh phát trên vòng bạn bè.”
Đường Khê: “Bọn tớ đến lúc ba giờ chiều, đi dạo xung quanh thị trấn.”
“Tớ vốn định ba bốn giờ chiều sẽ tới, cùng hai người các ngươi đi dạo xung quanh, nhưng mà lại bị quản lý kêu quay thêm một cái quảng cáo nữa nên bây giờ mới đến, làm cho hai các ngươi phải chờ.”
Ôn Khanh nhìn đến di động phát tới tin nhắn là của quản lý, dặn dò cô bữa tối không nên ăn nhiều, liền nhắn lại hai chữ biết rồi.
Cô ngẩng đầu lên nói với Tô Chi nói: “Tớ muốn cùng hai người các ngươi chụp vài tấm ảnh được không, lát nữa rồi phát lên vòng bạn bè, Khê Khê là người chụp rồi gửi qua cho tớ được không.”
Đường Khê tới để ăn cơm nên không có đem theo máy ảnh, muốn chụp ảnh thì phải chụp bằng điện thoại của cô.
Ôn Khanh cùng Tô Chi một trái một phải tới chỗ bên cạnh cô ngồi xuống, đưa mặt sát lại gần di động chụp vài tấm ảnh.
Đường Khê đem mấy tấm ảnh đưa cho Ôn Khanh xem thử: “Cậu xem thử mấy tấm ảnh có được không?Có cần chỉnh sửa gì không?”
Ôn Khanh minh tinh điện ảnh, muốn đăng ảnh lên phải chú ý hình tượng không thể tùy tiện đăng lên.
Ôn Khanh xua tay nói: “Không cần, ảnh chụp hàng ngày cần gì phải chỉnh sửa, cậu cứ gửi qua cho tớ đi.”
Đường Khê cúi đầu nhìn điện thoại nhấn gửi qua cho Ôn Khanh và Tô Chi.
Tô Chi hỏi Ôn Khanh: “Cậu là minh tinh, chúng tớ có thể đăng lên vòng bạn bè của cậu sao?”
Ôn Khanh nói: “Đương nhiên có thể rồi, ảnh đời thường thì sao lại không đăng lên được?Tớ muốn đăng ảnh của của ba chúng ta lên Weibo nữa kìa. Fan của tớ nhất định phải ghen tị với tớ vì có hai người bạn xinh đẹp thế này.”
Ôn Khanh nói một phen lời tự luyến, đem hai người Đường Khê cùng Tô Chi nói vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà cô chỉ nói ngoài miệng mà thôi, cũng không thể phát lên Weibo được, không thể để hàng ngàn vạn người hâm mộ phía sau cô biết được.
Họ sẽ tìm đến studio của Đường Khê và Tô Chi để xin chụp ảnh thần tượng của mình.
Đường Khê và Tô Chi chỉ muốn làm việc một cách nhàn nhã và cũng không có ý định mở rộng studio.
Vào lúc này nhân viên quán dọn lên cái lẩu mà chúng tôi đã kêu trước đó, Đường Khê lấy di động chụp vài tấm ảnh cái lẩu, cùng với tấm hồi nãy ba người chụp chung đăng lên vòng bạn bè.
Tô Chi vào vòng bạn của Đường Khê hỏi: “Mày mau vào vòng bạn bè nhìn cái hình bánh bao nhân trứng sữa có bình luận gì không?”
Trong những bức ảnh đăng lên vòng bạn bè, có một tấm ảnh là ba người bọn họ ôm nhau, và ba khuôn mặt dán sát vào nhau, hơn nữa độ thân mật cũng không khá hơn là bao với tấm ảnh hồi chiều mà cô đăng lên.
Tô Chi thích nhất là tấm ảnh hồi chiều hôn lên mặt của Đường Khê và nắm tay với nhau.
Ôn Khanh nghe cô nói có bánh bao liền hỏi: “Hai người muốn ăn bánh bao sao? Hình như quán này không có bán bánh bao, vậy tớ nhờ trợ lý đi mua giùm.”
Đường Khê đột nhiên cười phá lên.
Tô Chi giải thích cho Ôn Khanh nói: “Không phải ăn bánh bao, là Đường Khê ghi tên người liên hệ.”
Tô Chi nói xong, đặt tay lên vai Đường Khê.
Ôn Khanh nhìn về phía Đường Khê, muốn nghe đó là ai.
Đường Khê nói: “Đó là tên của chồng tớ.”
“Chồng cậu?”
Ôn Khanh kinh ngạc một chút, đột nhiên hỏi: “Cậu kết hôn rồi sao.”
“Ừm, tớ kết hôn rồi.”
Ôn Khanh hơi nhướng mày có chút khó tin nói: “Cậu kết hôn khi nào? Sao mình không biết, không phải là cậu chưa có bạn trai sao?”
“Kết hôn mới đây,chỉ là làm giấy chứng nhận thôi, chứ chưa có làm đám cưới cho nên mình không có nói cho cậu biết.”
“Vậy chồng cậu là ai? Mình có quen không? Có ảnh của anh ta sao?”
Ôn Khanh liên tục hỏi mà Đường Khê không kịp trả lời.
Cô liền đưa ảnh của Tần Kiêu cho Ôn Khanh xem.
Ôn Khanh nhìn một cái liền nhận ra người trong ảnh là ai nói: “Đây không phải là chủ tịch của tập đoàn Ích Viễn Tần Kiêu sao?”
Đường Khê hỏi: “Cậu biết sao.”
“Tớ từng thấy anh ta ở một bữa tiệc, chắc là anh ta không biết tớ đâu.”
Ôn Khanh rót ba ly nước, đưa cho Đường Khê và Tô Chi hỏi: “Cậu với lão công như thế nào quen biết? Cũng không nghe cậu nhắc đến.”
Đường Khê cầm cốc nước lên uống một ngụm nói: “Công ty Đường gia xảy ra vấn đề, ông ấy kêu tớ đi xem mắt rồi kết hôn với Tần Kiêu, nhưng đổi lại anh giúp công ty Đường gia.”
Ôn Khanh gật đầu xem như đã hiểu, không hỏi nữa mà đem rau bỏ vô nồi lẩu.
Đường Khê cúi đầu nhìn vào vòng bạn bè, có người hỏi cô có phải là đang ăn cơm với minh tinh Ôn Khanh đúng không, muốn nhờ cô xin chữ ký giùm.
Đường Khê nhìn danh sách xem nhưng lại không có bánh bao nhân trứng sữa.
Lâm Giản gửi cho cô một tin nhắn, nói vô cùng thích Ôn Khanh còn kèm theo hình đáng thương cầu xin cô.
Muốn xin chữ ký chứ gì.
Đường Khê nhìn sang Ôn Khanh nói: “Có một em gái làm trong studio của tớ, muốn nhờ tớ xin chữ ký của cậu.”
“Chữ ký sao, được thôi.”
Ôn Khanh vô cùng thẳng thắn từ trong túi lấy ra một cây bút.
Cô rất yêu quý các fan của mình nên trong túi cô luôn có bút để ký tặng fan.Trước đây Đường Khê đã từng xem video của cô vì để ký tặng fan mà cô suýt chút nữa là lỡ chuyến bay của mình.
“Hai người có mang theo giấy không?”
Đường Khê và Tô Chi lắc đầu đều không có mang theo.
“Vậy làm sao ký.”
Người hâm mộ của cô luôn mang theo tấm áp phích của họ khi họ đến xin chữ ký của cô nhưng mà đằng này.
Ôn Khanh cất lại bút trong túi nói: “Thôi đợi về khách sạn tớ ký tên, ngày mai tớ mang qua cho cậu.”
Đường Khê: “Được.”
Cô tới nơi này không biết định ở bao lâu, quyết định làm xong công tác sẽ ở đây thêm mấy ngày đi dạo xung quanh rồi chụp ảnh.
Bữa cơm ăn không đến vài phút, liền bắt đầu nói chuyện.
Ôn Khanh ngày mai dậy sớm trang điểm để quay phim, cũng không dám ngồi nói chuyện lâu, khoảng tầm mười giờ ba người liền trở về khách sạn.
Tô Chi vào trong phòng tắm trong khi Đường Khê ngồi trên ghế sofa, mở ra vòng bạn bè thấy nút like mới nhất là bánh bao nhân trứng sữa.
Nhưng mà cô không biết anh có đang xem hay không là giống như lần trước không xem.
Tô Chi vừa mới bước vào phòng tắm, cô cũng không có việc gì làm, nên cô suy nghĩ không biết nên gửi tin nhắn cho anh hay không.
Đường Khê: “Em đã đến nơi rồi?”
Ngày hôm qua Tần Kiêu báo cho cô biết anh đã bình an đến nơi, vậy cô cũng hẳn là báo cho anh một tiếng.
Tần Kiêu cũng nhanh chóng nhắn lại.
“Anh biết rồi.”
Anh nói chỉ có ba từ, nhưng mà cô đã hiểu những gì anh nói, chắc là anh đã nhìn thấy bài đăng của cô và anh đã biết cô tới nơi.
Đường Khê: “Buổi chiều em cùng Tô Chi ra ngoài đi dạo chụp vài tấm ảnh, em có nhìn thấy anh like vào vòng bạn bè.”
Bánh bao nhân trứng sữa: “Ừm.”
Đường Khê: “Ngày hôm qua anh đi công tác có gặp khó khăn không?”
Bánh bao nhân trứng sữa: “Không, vô cùng thuận lợi.”
Đường Khê: “Anh đang làm gì vậy?”
Bánh bao nhân trứng sữa: “Vậy em đang làm gì.”
Đường Khê: “…”
Cô đương nhiên biết anh đang nhắn tin cho cô.
Đường Khê: “Trước khi em nhắn tin cho anh, anh đang làm gì?”
Bánh bao nhân trứng sữa: “Làm việc.”
Nói chuyện đến chủ đề quen thuộc, cô thành thạo mà gõ chữ.
“Anh đừng làm việc quá sức phải chú ý sức khỏe, vậy em không quấy rầy anh làm việc nữa, nếu có thời gian chúng ta nói chuyện tiếp.”
Bánh bao nhân trứng sữa: “Anh làm xong việc rồi.”
Anh làm xong công việc rồi sao?
Đường Khê: “Vậy anh đi ngủ sớm một chút, chúc anh ngủ ngon.”
Bánh bao nhân trứng sữa: “Đường Khê.”
Cô nhìn thấy anh gọi tên cô có chút sững sờ, cô điều chỉnh lại dáng ngồi nhìn chằm chằm vào khung chat.
Một lát sau.
Bánh bao nhân trứng sữa: “Chúc em ngủ ngon.”
Thì ra anh muốn nói chúc cô ngủ ngon, cô còn tưởng là anh muốn nói cái gì.
Vào lúc này Tô Chi từ trong phòng tắm bước ra nói: “Tao tắm xong rồi, mày vào tắm đi.”
Cô đặt điện thoại xuống lấy đồ liền bước vào phòng tắm.
Sáng hôm sau, Đường Khê, Tô Chi và Ôn Khanh ăn sáng xong đến trường quay “Tĩnh Ninh Truyện”,Ôn Khanh đã đi trang điểm để chụp ảnh.
Trong khi Đường Khê trao đổi với trợ lý đạo diễn về hiệu ứng quay phim trong studio.
Nữ chính và nam chính trong bộ phim này có rất nhiều quần áo để thay đổi.
Cũng rất mất nhiều thời gian để chụp nhưng không ngờ hoàn thành hơn cả dự tính cô.
Ngày đầu tiên chụp ảnh vô cùng thuận lợi nhưng mà cô gặp bất lợi ở ngày thứ hai.
Khi diễn viên Hứa Tương Thiến không hài lòng với trang điểm của tổ đoàn phim, muốn dùng chuyên viên trang điểm của mình mang tới.
Hôm nay là phiên cảnh của nam chính và nữ chính, nên đạo diễn không có ở bên này, chỉ có trợ lý đạo diễn không biết nên sử lý như thế nào.
Liền gọi điện cho đạo diễn hỏi ý kiến, nhưng mà đạo diễn bộ phim vô cùng nóng tính nói ai muốn diễn thì diễn, không diễn thì cút đi.
Nhưng mà trợ lý đạo diễn lại không dám đắc tội với Hứa Tương Thiến vì cô ấy có người chống lưng phía sau, nên không giám nói nguyên lời của đạo diễn liền lựa lời nói với cô ấy.
Bên trong phòng hóa trang hai bên giằng co qua lại, Hứa Tương Thiến thấy trợ lý đạo diễn cứ như vậy không chịu, cô liền cường ngạnh thêm một chút.
Trong khi nam diễn viên số 2 sắp chụp xong, cô ấy vẫn ngồi ở đó không nói liền trực tiếp tẩy trang, còn nói phải là chuyên viên trang điểm sẽ không chụp.
Đường Khê và Tô Chi ngồi ở một bên nhàn nhã mà xem kịch, lại có thêm kinh nghiệm trong việc nhiếp ảnh.
Cô ấy đúng thật là chơi lớn.
Tô Chi vô cùng kinh ngạc, cô nhìn không được nữa mà không lớn không nhỏ mà nói: “Không phải đạo diễn vừa mới nói là ai muốn diễn thì diễn không diễn thì cút đi sao?”
Tô Chi vừa dứt lời, trong phòng liền im lặng.
Vài nhân viên trong đoàn không nhịn được cười, Hứa Tương Thiến sắc mặt tối sầm lại trừng mắt nhìn Tô Chi nói: “Trợ lý đạo diễn cô ta là ai, có thể vào phòng hóa trang.”
Trợ lý đạo diễn sắc mặt không được tốt lắm nhìn Tô Chi một cái, trong khi Hứa Tương Thiến đang tức giận không giúp đỡ, vậy mà còn đổ thêm dầu vào lửa.
Trợ lý đạo diễn cười nói: “Đây là người đại diện của nhiếp ảnh gia, cô ấy không hiểu chuyện cô đừng so đo với cô ấy, ta lập tức đuổi cô ấy đi.”
Vậy là Tô Chi và Đường Khê bị đuổi khỏi phòng hóa trang, trợ lý đạo diễn bước ra ngoài nháy mắt với họ, bảo bọn họ nhịn một chút không cần tranh cãi.
Đường Khê và Tô Chi đang đứng ngoài hành lang thì nghe thấy giọng Hứa Tương Thiến nói: “Trợ lý đạo diễn giúp ta đổi nhiếp ảnh gia khác được không?”
Trợ lý đạo diễn không nói nhiều nữa liền bỏ đi.
Đường Khê nói: “Cô bớt gây sự được không, Ôn Khanh còn chưa chê trang điểm của đoàn làm phim, nói chi là một tiểu minh tinh nhỏ vậy mà còn dám cho ý kiến, cô thử lấy gương soi lại mặt mình xem có đẹp không mà nói chuyên viên trang điểm xấu, Ôn Khanh là mỹ nhân dù có trang điểm như thế nào đều xinh đẹp.”
Đường Khê nói xong, cô cùng Tô Chi ra khu vực nghỉ ngơi.
Đến giờ ăn trưa rồi mà Hứa Tương Thiến vẫn không chịu thỏa hiệp, kiên quyết muốn chuyên viên trang điểm của mình.
Trợ lý đạo diễn không muốn nói gì nữa, để tự cô ấy trang điểm theo ý muốn của mình đi, chụp xong ảnh cho đạo diễn xem hình rồi nói.
Đường Khê, Tô Chi và Trần Khải ra ngoài ăn cơm, khi họ trở về không có gì làm liền ngồi trong studio lướt điện thoại.
Cho đến ba giờ chiều, Hứa Tương Thiến mới trang điểm xong bước ra nói muốn chụp ảnh.
Đường Khê nhìn khuôn mặt Hứa Tương Thiến trang điểm theo phong cách hiện đại trên mạng, cô cũng không nói gì chỉ mong hôm nay cô có thể sống sót ra khỏi chỗ này.
Thông qua ngày hôm qua cô cùng đạo diễn Lâm trò chuyện với nhau, cô cảm thấy ông yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt với các diễn viên, có một điều cô không hiểu ông là để một người không có kỹ năng diễn xuất nào như Hứa Tương Thiến, đảm nhận vai nữ hai, theo suy nghĩ của cô có lẽ là nhà đầu tư ép người đưa vào nên ông mới nhận.
Ông nhận diễn viên nhưng không có nghĩa là đồng ý cách diễn viên trang điểm, dù diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt đến đâu mà hóa trang thành nhân vật nổi tiếng trên mạng, mà xuất hiện trong các bộ phim cổ trang đều bị cư dân mạng chỉ trích.
Với lại kỹ năng diễn xuất của Hứa Tương Thiến quá tệ.
Cô biết diễn viên trang điểm không được, thế nào cũng sẽ chụp lại nhưng mà cô vẫn điều chỉnh máy ảnh để chụp.
Đường Khê nói: “Nhìn sang bên trái và nâng cằm lên một chút.”
Hứa Tương Thiến nghe theo nâng cằm lên, nhưng mà phương hướng trên khuôn mặt cô ấy vẫn không thay đổi.
Đường Khê nhắc nhở lại một lần nữa, “Nhìn sang bên trái.”
Hứa Tương Thiến nói: “Tôi không muốn chụp mặt bên trái, mặt bên trái của tôi không đẹp bằng mặt bên phải, tôi muốn chụp bên phải.”
Đường Khê: “…”
Cô cũng lười để ý đến loại người này, dù sao cô ấy nói gì thì làm nấy đi, cuối cùng người bị đạo diễn mắng nhất định là cô.
Tô Chi đứng một bên cạnh theo dõi từ nãy đến giờ, muốn xông lên đánh cô ta một trận.
Cô quay đầu liếc nhìn trợ lý đạo diễn bên cạnh, trên mặt lộ vẻ cay đắng, cô muốn biết người đứng phía sau Hứa Tương Thiến là ai.
Tô Chi không suy nghĩ nhiều, lập tức đi tới bên trợ lý đạo diễn hỏi: “Nghe nói Lâm đ*o diễn tuyển diễn viên yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt, không biết diễn viên nữ số 2 này do ngài ấy tuyển chọn hay là…”
Trợ lý đạo diễn nghe Tô Chi nói vậy, liền ra ra hiệu cho cô không cần nói nữa.
Tô Chi hơi cười một cái, không hỏi nữa.
Nhìn thái độ hống hách của Hứa Tương Thiến liền biết có người phía sau chống lưng cho cô ta.
Đang chụp thì trợ lý đạo diễn thấy đạo diễn đi vào còn dẫn theo một người nam nhân khí chất lạnh lùng, nhìn liền biết người này không thể đắc tội.
Trợ lý đi lại chào hỏi Lâm đ*o diễn, mời ông ấy vào trong ngồi.
Lâm đ*o diễn nhìn Tần Kiêu, hỏi: “Tần tổng, muốn hay không vào bên trong nhìn xem?”
Tần Kiêu nhàn nhạt nói: “Không cần, đừng quấy rầy cô ấy làm việc.”
Anh bảo đạo diễn không cần lo cho anh, cứ làm việc đi, anh đến đây chỉ đón vợ tan làm.
Lâm đ*o diễn đang quay cảnh nam và nữ chính, đúng lúc đang đến thời gian nghỉ ngơi, nhận được thông báo Tần tổng của tập đoàn Ích Viễn sẽ đến nhờ ông tiếp đón.
Tập đoàn Ích Viễn không phải nhà đầu tư của bộ phim này, ông cũng chưa từng làm việc với Tần tổng, với lại bộ phim này là của tập đoàn Quang Sính đầu tư, ông làm đạo diễn cho rất nhiều bộ phim do tập đoàn này đầu tư.
Tần tổng với Thẩm tổng của chủ tịch tập đoàn Quang Sính là cậu em vợ, cho nên không thể chậm trễ đón tiếp, khi ông bước vào trong studio thì ngay lập tức muốn phát hỏa.
Mới vừa rồi trong studio còn ồn ào khi nhìn Lâm đ*o diễn và Tần Kiêu mọi người đều im lặng, ngoại trừ Đường Khê và Hứa Tương Thiến còn mải mê chụp ảnh.
Tô Chi và Trần Khải nhìn thấy Tần Kiêu đến, thì hai người lộ ra nụ cười.
Trợ lý của Hứa Tương Thiến nháy mắt với cô ấy vài lần, mà cô ấy không chú đến đạo diễn đã tới.
Hứa Tương Thiến nói với Đường Khê: “Góc chụp của cô không đúng rồi, ngồi xuống thêm một chút nữa.”
Tần Kiêu nhàn nhạt nói: ” Đạo diễn diễn viên của các người là nhiếp ảnh gia sao?Còn chỉ đạo vợ của ta chụp như thế nào.”
Lâm đ*o diễn nghe Tần tổng nói vậy, không khỏi muốn mắng người, hận không thể đi lên đem Hứa Tương Thiến đem đầu ninh xuống, cái người này chỉ có khuôn mặt không làm được gì hết, ông hối hận khi nhận loại người này vào trong đoàn phim, tật xấu lại còn nhiều.
Ông lặng lẽ nhìn người đứng bên cạnh mình.
Thấy anh không có biểu hiện sinh khí, liền thảo phào nhẹ nhõm.
Ông không muốn Tần tổng nhìn thấy vợ mình bị ức hiếp trong đoàn làm phim, hơn nữa phải giáo huấn lại cái cô Hứa Tương Thiến này, nói: “Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, Hứa Tương Thiến cô đi theo tôi.”
Đường Khê nghe được đạo diễn nói, cô liền đi đến khu vực nghỉ ngơi, đưa tay về phía Trần Khải xin nước.
Trần Khải đưa chai nước cho cô, cô mở nắp và uống một ngụm, nhìn thấy Tô Chi bước đến gần chỉ tay ra phía ngoài.
Đường Khê theo ngón tay của Tô Chi mà nhìn ra ngoài, thấy Tần Kiêu đứng ngoài cửa, cô có chút sửng sờ.
Cô đưa máy và nước cho Trần Khải, đang định bước tới thì thấy Tần Kiêu đi về phía cô.
Tô Chi và Trần Khải tự giác mà lui ra phía sau, nhường lại không gian cho hai người.
Đường Khê cười hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Không đợi Tần Kiêu trả lời câu hỏi của cô, cô lại hỏi tiếp: “Anh không phải là tới khảo sát hạng mục đấy chứ?”
Tần Kiêu rũ mắt nhìn gương mặt cô, ánh mắt của anh như có như không mà nhìn người bên cạnh Tô Chi, nói: “Không phải, là anh tới là kiểm tra em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]