Đường Khê ngẩng đầu lên, thấy anh hơi nhếch cầm lên nhìn cô, một bộ dáng lạnh nhạt.
Không biết ai vừa rồi còn liếc nhìn ly trà sữa của cô, mà bây giờ thì kệ cô làm gì.
Đường Khê đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, liền buông điện thoại xuống cố ý nói với anh: “Em không đăng đâu.”
Cô nói xong, nhìn thẳng vào Tần Kiêu.
Ánh mắt Tần Kiêu hơi ngưng lại, không có đáp lại lời của cô, mà anh nhìn lên trên bầu trời xa xăm, phảng phất như đang thưởng thức phong cảnh, không quan tâm đến cô đang làm gì.
Nhưng cô nhìn thấy khóe môi anh dần dần biến mất độ cong, liền biết anh không vui.
Cô cúi đầu cố nén nụ cười của mình, mà đi đến trước mặt anh, hơi nghiêng người vào trong lòng ngực anh giơ lên điện thoại.
Cảm giác được cô đến gần, Tần Kiêu trong mắt lộ ra ý cười, ánh mắt nhìn xuống, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Đường Khê cong khóe mắt cười với anh, dùng cánh tay mình sờ vào cánh tay anh nhắc nhở nói: “Anh nên thấp xuống một chút, máy ảnh không chụp được mặt của chúng ta.”
Tần Kiêu mím môi vòng tay qua vai cô, cúi đầu ghé sát mặt cô, nhìn khuôn mặt của hai người tựa vào nhau trong máy ảnh, lại điều chỉnh động tác của hai người rồi mới nhấn nút chụp, liếc nhìn anh một cái, tiếp tục tìm kiếm góc máy ảnh.
“Tần Kiêu.”
“Ừm.”
Đường Khê: “Mau cười.”
Anh không cần phải cố gắng nhếch môi nữa, mà nhe răng ra cười, mà khuôn mặt lạnh lùng vốn có đã biến mất thay vào đó là khuôn mặt ấm áp.
Đường Khê nhìn anh một cái.
Một lúc sau, anh lại không kìm được nhướng mi nhìn cô.
Đường Khê không nhịn được nhếch môi lên, hai người đối mặt với nhau mà cười, Đường Khê cảm giác được mặt của Tần Kiêu ngày càng sát lại gần, cô cụp mắt xuống, anh cúi đầu nhìn xuống môi cô.
Hơi thở của người nam nhân phả vào mặt cô, làm nhịp tim cô đột nhiên tăng nhanh, đưa tay lên ấn ngực mình lại, môi Tần Kiêu vừa chạm vào môi cô, cô liền quay đầu lại nhẹ nhàng nói: “Anh mau chụp ảnh a, nhìn vào máy ảnh đi.”
Tần Kiêu quay mặt sang một bên, dựa vào đầu cô.
Đường Khê chụp một vài tấm ảnh của hai người, thấy anh tâm trạng vô cùng tốt và không ghét chụp ảnh như cô tưởng tượng, thế là cô đã tận dụng cơ hội và yêu cầu anh làm người mẫu cho cô chụp vài tấm ảnh.
Cả hai người cùng nhau đi dạo trong thị trấn, chụp ảnh suốt quãng đường đi.
Cái thị trấn này tuy là không lớn, lại do thương nghiệp hóa mà hai bên có rất nhiều quán bán đồ ăn vật, đi qua một quán thấy bán đồ liền sẽ mua một vài thứ.
Đi dạo hết một vòng xung quanh, thì trên tay Tần Kiêu đã đầy ấp đồ ăn vặt.
Đường Khê thấy phía trước có một vọng lâu để cho khách du lịch nghỉ chân, nhưng mà hiện tại không có người ở trong đó, liền chỉ tay nói: “Chúng ta đi đến chỗ đó ngồi nghĩ một chút đi.”
Tần Kiêu ừ một tiếng, đi theo cô.
Ghế đá ở đây thường được mọi người sử dụng nên nhìn không có dơ, nhưng đây là để bên ngoài, vẫn phải lau sạch.
Tần Kiêu đem đồ trên tay bên phải đặt sang bên tay trái, định lấy khăn giấy từ trong túi, Đường Khê thấy tay anh không tiện để lấy, nói: “Để em lấy cho.”
Tần Kiêu định giơ tay ngăn cô.
Nhưng mà cô đã thò tay vào túi bên phải, lấy hai cái khăn giấy ra, rồi nhét phần còn lại vào túi, cúi người lau hai chiếc ghế đá.
“Được rồi, chúng ta ngồi đi.”
Cô ngồi xuống cầm điện thoại lên, mở ra ảnh vừa mới chụp.
Nhìn xem rồi mới đăng lên.
“Anh mau xem những tấm ảnh nào đẹp, để đăng lên trên vòng bạn bè.”
Tần Kiêu cúi đầu nhìn vào điện thoại của cô, trượt từng cái một cho anh xem.
Tần Kiêu: “Cái nào cũng được.”
Cái nào cũng được là không có ý kiến gì sao.
Đường Khê chọn hai tấm ảnh của hai người với nhau, một tấm là cô dựa vào lòng anh, hai tay anh ôm lấy vai cô, tấm còn lại là bóng của hai người chạm đất.
Thêm một tấm ly trà sữa và phong cảnh rồi đăng lên.
“Em đăng xong rồi.”
Vừa dứt lời bánh bao nhân trứng sữa đã nhấn nút like.
Tần Kiêu đã nhấn lượt thích, anh hơi nghiêng người nhìn vào điện thoại của cô, anh muốn xem lượt thích của mình có hiển thị trên vòng bạn bè của cô hay không, nhưng mà thứ anh nhìn thấy là bánh bao nhân trứng sữa đã nhấn lượt thích của cô trước rồi.
Đôi mắt anh chìm xuống cau mày nói: “Bánh bao nhân trứng sữa là ai?”
Anh không ngờ lại có người nhanh hơn cả anh.
Đường Tịch nghe thấy câu hỏi của anh, tim đập có chút lỡ nhịp, quay sang nhìn màn hình điện thoại, áy náy nói: “Không có ai, chỉ là bạn thôi.”
Thấy ánh mắt né tránh của cô, Tần Kiêu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Bạn nào?”
“Chỉ là một người bạn mà thôi.”
“Bạn nào?” Tần Kiêu lặp câu lại hỏi.
Bạn gì mà còn nhanh hơn cả anh, khi cô đăng trên vòng bạn bè, Đường Khê vô cùng xấu hổ.
“Không có bạn bè gì cả.” Đường Khê nhìn đồ vật trong tay, liền chuyển sang đề tài khác nói: “Chúng ta mau ăn cái bánh nướng này đi, nếu như để nguội rồi ăn sẽ không ngon”
Tần Kiêu nhìn chăm chú vào cô, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Loại bạn bè nào lại nhanh tay hơi anh nhấn lượt thích chứ.
Anh lại không phải là người đầu tiên bình luận.
Vậy bánh bao nhân trứng sữa là ai?
Đường Khê lại không nói cho anh biết, cô rốt cuộc che giấu cái gì?
Cô tưởng là anh phát hiện ra tên cô đặt cho anh trên vòng bạn bè đối cái này vô cùng bất mãn, cố ý hỏi như vậy.
Người nam nhân này cứ nói chuyện luôn luôn thích quanh vo.
Cô không thèm để ý tới anh, liền lấy bánh gạo ra ăn.
Trên bầu trời không biết lúc nào tối sầm lại, một vầng trăng tròn treo trên bầu trời thay thế vào đó là mặt trời lặn.
Tiếng cười nói của khách du lịch thỉnh thoảng vang lên, nhưng bầu không khí của hai người vẫn yên tĩnh.
Cô quay lưng về phía Tần Kiêu, chậm rãi ăn bánh gạo, thì đột nhiên có một âm thanh nhạc cụ tươi sáng giống như đàn tranh.
Một lúc sau, một tiếng trầm đục vang lên, lúc rung lúc bổng vừa nhẹ nhàng uyển chuyển, lúc thì hùng vĩ mềm mại, cứng cỏi, hai âm sắc hòa vào nhau tạo nên một bản nhạc vô cùng hay.
Đường Khê tâm tình đã bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn vầng trăng nhu hòa trên bầu trời, liếc nhìn Tần Kiêu đang nhìn chằm chằm cô, liền đưa tay lên ôm ngực khẽ thở dài.
Tần Kiêu yên lặng nhìn Đường Khê thấy cô vẫn không chịu quay đầu lại, cụp mắt nhìn túi đồ ăn vặt trong tay, cầm lấy một miếng xúc xích nướng, đang định đưa cho cô thì điện thoại rung lên.
Là Tần Viện gửi tin nhắn.
Tần Viện: “Anh, em thấy chị dâu đăng ảnh hai người trong vòng bạn bè, hai người cùng nhau đi du lịch sao? Có phải là chị dâu đang ở Đông Thành không.”
Tần Kiêu bỏ xúc xích nướng vào trong túi, cầm điện thoại gửi cho Tần Viện một tin nhắn.
Tần Kiêu: “Ừm, chị dâu và anh chụp ảnh không phải là đi du lịch, buổi chiều chị dâu em còn phải làm việc ở đây, không có việc gì làm, thì muốn ra ngoài xem một chút.”
Tần Viên: “Anh và chị dâu thật là xứng đôi.”
Tần Kiêu: “Ừm.”
Tần Viện: “Chúc mừng anh, cuối cùng có được trái tim của chị dâu a.”
Tần Kiêu: “Chớ có nói nhảm.”
Tần viện: ” Được thôi em sẽ không nói nhảm, anh không phải thích chị dâu sao? Chị dâu đã đăng ảnh với anh trên vòng bạn bè, chẳng lẽ anh vẫn chưa nói cho chị ấy là anh thích chị ấy đã nhiều năm rồi sao?”
Tần Kiêu: “Tần Viện.”
Tần Viện: “Được rồi xem như em chưa nói gì.”
Tần Kiêu: “Gửi giọng nói của em cho anh.”
Tần Viện: “Gửi giọng nói làm gì?”
Tần Kiêu: “Chào hỏi chị dâu em.”
Tần Viện: “Em đã hiểu.”
Hơn hai mươi năm làm tình anh em với nhau, Tần Viện mới lĩnh ngộ được anh trai tin nhắn.
Cô khẳng định là đang giận dỗi với chị dâu, không muốn kéo mình xuống mà đi cầu hòa.
Tần Kiêu đem lịch sử trò chuyện của Tần Viện đều xóa bỏ, em ấy mới vừa rồi gửi đến giọng nói đều bị anh thay thành văn tự, kiểm tra lại một lần nữa, thấy không có vấn đề gì, liền phát.
Tần Viện giọng nói từ di động truyền ra.
“Anh trai chào buổi tối, em nhìn thấy chị dâu đăng ảnh chụp chung giữa hai người trên vòng bạn bè, anh và cùng chị dâu đang ở bên nhau sao? Chị dâu của em đâu?”
Đường Khê nghe thấy giọng nói của Tần Viện, liền xoay người nhìn về phía Tần Kiêu.
Tần Kiêu nhéo di động trong tay, ngước mắt nhìn cô nói: “Viện Viện tìm em.”
Đường Khê gật đầu, tiếp nhận di động của anh nói: “Viện Viện, chào buổi tối, chị cùng anh trai của em đang ở bên nhau.”
Tần Viện làm bộ như chưa từng cùng Tần Kiêu trò chuyện, giả bộ hỏi: “Là cùng anh trai em đi du lịch sao?”
Đường Khê: “Không phải là đi du lịch, chị đi chụp ảnh quảng cáo cho đoàn phim, thuận tiện ở phụ cận đi dạo mà thôi.”
Tần Viện giở giọng trêu chọc nói: “Chị là đi công tác, vậy anh trai của em như thế nào cũng đi theo chị vậy, không phải là anh ở bên kia công tác sao?”
Tần Kiêu ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhìn Đường Khê một cái: “Hai ngày này anh em không vội, liền ở lại đây chơi với chị.”
Tần Viện: “Thì ra anh trai không bận a.”
Tần Kiêu cầm điện thoại về đánh chữ nhắn tin cho Tần Viện.
“Hiện tại anh và chị dâu đang ở bên ngoài.”
Tần Viện: “Ồ.”
“Vậy ngày khác lại hàn huyên, em chúc hai người vui vẻ.”
Tần Kiêu cất điện thoại vào trong túi, nhìn Đường Khê nói: “Em ấy nhìn thấy ảnh em đăng trên vòng bạn bè, nghĩ là chúng ta đang thể hiện ân ái với nhau.”
Đường Khê: “…”
Sao lại nói cô thể hiện ân ái, rõ ràng chính anh là người ám chỉ cô phải đăng trên vòng bạn bè còn gì.
n ái thì đã sao, dù sao cũng là chồng mình có gì không thể đăng.
Đường Khê cũng không cùng tranh luận.
Thấy anh đã hết giận vì bánh bao nhân trứng sữa mà cô ghi cho anh, liền bắt chuyện với anh.
“Vừa rồi không phải anh đăng lên trên vòng bạn bè sao? Sao em không thấy?”
Chắc là anh chặn cô rồi.
Lúc anh đang chỉnh sửa thời điểm, nghe cô nói là muốn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, anh đã thoát ra và chụp ảnh với cô, bây giờ anh mới đăng.
Đường Khê đột nhiên tiến lại gần, đè tay anh lại: “Anh muốn đăng lên hai tấm ảnh này sao?”
Tần Kiêu thấy bộ dáng của cô khó nói, hỏi: “Sao thế?”
“Anh đăng ảnh cũng quá tùy tiện rồi.”
Một tấm ảnh là ly trà sữa của anh, tấm còn lại là anh và cô cùng chụp chung.
Ảnh ly trà sữa cũng coi được đi.
Nhưng ảnh cô và anh chụp chung với nhau, thì không ổn lắm, chiều cao cô là 1,68 mét mà ảnh chụp của anh lại trông không khác gì 1,58 mét, và mặt cô còn hơi mờ.
Với tư cách là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, Đường Khê không thể chấp nhận một bức ảnh xấu xí như vậy.
Nếu đăng lên vòng bạn bè của cô thì không sao, bạn bè của cô đều biết trông cô như thế nào, nhưng mà đăng lên vòng bạn bè của anh, thì họ nghĩ cô chỉ cao 1,58 mét thôi.
Cũng không có gì nhưng vấn đề ở chỗ là anh chia đôi mà lại đăng hai tấm.
Nếu mọi người muốn đăng ảnh thì thì phải đều chỉnh cho nó tương xứng với nhau, Đường Khê nhìn anh chỉnh sửa ảnh đăng lên vòng bạn bè có chút không được tự nhiên.
Cô cảm thấy anh có phải là cố ý hay không, lần trước cô nhờ anh chụp ảnh cho đồng nghiệp xem, anh gửi ảnh cho cô vô cùng đẹp, từ góc độ và tư thế còn chuyên nghiệp hơn cả dân nhiếp ảnh, mà bây giờ đăng ảnh trên vòng bè lại xấu như vậy.
Không lẽ anh lại không không cho cô mặt mũi sao?
Tần Kiêu nhìn cô tùy ý điều chỉnh: “Đây là ảnh chụp của em mà”
Đường khê nói: “Em biết trong ảnh là em, nhưng mà anh chụp quá khó coi.”
Tần Kiêu hỏi: “Em muốn chỉnh sửa lại ảnh sao?”
Các cô gái sau khi chụp ảnh xong, thì phải chỉnh sửa ảnh rồi mới đăng lên.
“Không phải trước giờ chưa có chỉnh sữa.”
Cô thấy anh dường như nhận ra kỹ năng chụp ảnh của mình là rác rưởi, hơn nữa không muốn làm tổn thương sự tự tin của anh liền lấy điện thoại di động của anh và nói, “Anh dùng tấm ảnh của em đăng lên vòng bạn bè của anh đi.”
Cô không muốn mình mất mặt trước bạn bè của anh đâu.
Cô tìm trong điện thoại của Tần Kiêu vừa rồi cô mới đăng, đem ảnh chụp tải xuống rồi chỉnh sửa một chút, mới đăng lên.
Đăng xong, đem điện thoại trả lại cho anh.
Tần Kiêu nhìn ảnh trình tự của cô đăng ảnh lên vòng bạn bè của anh, khóe môi không khỏi giơ lên.
Đây là những tấm ảnh đầu tiên được đăng lên bởi Đường Khê.
Đăng ảnh không được bao lâu liền có những bình luận.
Ngôn Tầm: “Tôi không nhìn lầm đấy chứ, anh Tần cũng có lúc đăng ảnh trên vòng bạn bè sao?”
Lý Anh: “Tần tổng và phu nhân thật là xứng đôi.”
Quý Chính Sâm: “Chúc mừng anh Tần cũng học được cách đăng ảnh cuộc sống hằng ngày.”
Tần Kiêu trả lời bình luận của Ngôn Tầm: “Là Đường Khê dùng điện thoại của ta để đăng lên.”
Tần Kiêu chọn lựa những bình luận của bạn bè để trả lời, đột nhiên anh phát hiện vòng bạn bè của anh bị tách khỏi bạn bè của Đường Khê vừa đăng.
Là do Quý Chính Sâm gửi.
Quý Chính Sâm: “Tan làm về nhà.”
Tần Kiêu khẽ cau mày, cảm thấy bạn bè của anh và Đường Khê quá chướng mắt.
Anh click vào ảnh đại diện của Quý Chính Sâm và xóa cậu ta ra khỏi vòng bạn bè.
Xong rồi quay lại vòng bạn bè.
Đổi mới.
Anh cùng Đường Khê bạn bè dán ở bên nhau, nhìn vô cùng thuận mắt.
Đột nhiên, anh nhớ tới người đầu tiên nhấn thích trên vòng bạn bè của cô, thì cảm thấy chướng mắt, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khê.
Cô hơi nghiêng người chạm vào chân cảm thấy không thoải mái.
“Em làm sao vậy?”
Tần Kiêu cúi đầu xuống, ánh mắt rơi trên chân cô.
Đường Khê dậm chân và nói: “Có con muỗi cứ cắn em hoài.”
Tần Kiêu nghe thế bật đèn pin điện thoại lên nhìn chân của cô, thấy cái chân trắng nõn nổi lên mấy cục đỏ lên.
Đường Khê lấy ngón tay gãi lên mấy cục nổi lên, để lại một vài dấu ngón tay màu hồng trên da.
Anh liền đè tay cô lại, không cho cô gãi.
“Nó rất ngứa.”
Thấy vậy anh liền đưa tay lên bắt chân cô xoa xoa vài cái.
Anh làm thế này, cô chỉ thấy càng thêm ngứa thêm, đẩy tay anh ra co chân lại nói: “Anh đừng xoa nữa, nơi này có rất nhiều muỗi hay là chúng ta về đi.”
Tần Kiêu ừ một tiếng, nắm lấy tay cô đi về.
Trên đường trở về Đường Khê thừa dịp Tần Kiêu không chú ý đến, cầm lấy di động sửa lại tên ghi chú của Tần Kiêu thành “Chồng yêu.”
______
Về đến khách sạn đã hơn chín giờ, lúc ở trên xe đầu của cô có chút choáng váng nên không nhìn điện thoại.
Cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng, mở điện thoại lên mới phát hiện Tô Chi đã gửi cho cô mấy tin nhắn.
Đầu tiên là trêu ghẹo với cô, khi cùng với Tần Kiêu khoe ảnh ân ái.
Cô không nhận được tin nhắn của Tô Chi trong vài phút, lại hỏi cô đã về rồi sao.
Đường Khê trở lời: “Ừm, về rồi.”
Đường Khê: “Mày ở trong phòng sao?”
Tô Chi: “Ừm, tao đang ở trong phòng.”
Đường Khê: “Vậy tao đi qua tìm mày.”
Tô chi: “Mày qua thì không tiện lắm, không phải chồng mày còn ở sao? Mày lại đây chồng mày phải làm sao.”
Đường Khê: “Nếu anh không đợi được, thì tao cùng Tần Kiêu đi qua.”
Tô Chi: “Không cần đâu, không phải thời gian tao cùng mày ở bên nhiều hơn với chồng mày sao, thật sự không cần làm tao hóa thân thành bóng đèn, khi hai người các ngươi không gian đâu.”
Đường Khê: “Mày không cần phải cẩn thận như vậy, tao cũng đâu phải thời thời khắc khắc dính bên nhau.”
Tô Chi: “Nhưng mà tao cảm thấy anh ta muốn dính lấy mày.”
Đường Khê: “…”
Tô Chi: “Ngày mai còn phải đi chụp ảnh, mày và lão công cùng đi sao?”
Đường Khê: “Tao cũng không biết, để tao hỏi Tần Kiêu cái đã.”
Tô Chi có chút dở khóc dở cười nói: “Mày chưa nói với anh ta sao?”
Đường Khê: “Tao có nói qua, nhưng là anh chưa có nói.”
Đường Khê ngẩng đầu lên nhìn Tần Kiêu nói: “Ngày mai em có công tác chụp ảnh, vậy anh có việc gì không?”
Tần Kiêu nói:
“Ngày mai anh phải công tác.”
“Từ nơi này trực tiếp đi sao?”
Tần Kiêu ừ một tiếng, nói: “Công tác này phải mất chừng khoảng nửa tháng.”
Anh nói xong, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào mặt cô, chờ cô nói chuyện tiếp.
Cô lảng tránh tầm mắt anh, nghĩ nghĩ liền nói: “Được, phải chăm sóc tốt cho chính mình, em…”
Cô muốn nói nhưng lại do dự một chút, nói: “Em cũng rất nhớ anh.”
Tần Kiêu khóe môi hơi khẽ nhếch, để sát vào mặt cô, nói “Em không gạt anh đấy chứ?”
Đường Khê bị anh nói như vậy, có chút hoảng hốt, thân thể ngưỡng về phía sau, đẩy bả vai anh ra, nói: “Anh mau đi tắm đi.”
Anh không nhúc nhích, thâm thúy con ngươi nhìn trên mặt cô.
Đường Khê nói: “Nếu anh không đi tắm, em liền đi tắm trước.”
Tần Kiêu trầm mặc một lúc, rồi đứng dậy cầm quần áo ngủ vào trong phòng tắm.
Cô thấy anh đi về phía phòng tắm, liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ ngắm ánh trăng.
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng điện thoại.
Cô phân biệt một chút, là điện thoại của Tần Kiêu.
Cô sợ có việc quan trọng, cô đi đến đầu giường cầm lấy điện thoại của anh, nói giọng vào trong phòng tắm nói: “Tần Kiêu, điện thoại anh có người gọi.”
“Ai vậy?”
Đường Khê đưa mắt nhìn nói: “Quý Chính Sâm.”
Tần Kiêu: “Em nghe giúp anh đi.”
“Nghe giúp anh sao?” Chuyện này không tốt lắm đâu.
“Không có việc gì đâu, em nghe đi, nói với cậu ta là anh đang tắm, hiện tại không tiện.”
Hai người nói chuyện một lúc, thì di động chuông đã ngừng.
Ngay sau đó lại vang lên lần thứ hai.
Đường Khê cầm di động lên nhấn nút nghe.
Còn chưa nói lời nào, thì người đối diện điện thoại đã nói một lèo với cô.
“Tần Kiêu, anh sao làm vậy với tôi, không phải chỉ là bình luận chúc mừng anh học được cách đăng ảnh qua bạn bè sao, còn đem tôi xóa đi?”
“Chẳng lẽ là anh tuyệt giao với tôi sao?”
“Được rồi, hôm nay chúng ta cắt đứt tình bạn bè.”
“Hiện tại tôi cho anh cơ hội, nói xem tôi rốt cuộc chọc anh nơi nào, lại đem WeChat bạn tốt xóa đi.”
“Anh nói xem, tôi nghe đấy.”
Đường Khê bị di động bên kia giọng nói truyền đến muốn đau cả lỗ tai, liền đem điện thoại để ra xa nói: “Quý tiên sinh, tôi là Đường Khê, Tần Kiêu hiện tại có việc, không tiện nghe điện thoại.”
Đối diện bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, sau đó dùng giọng nói ôn nhuận nói, “Là chị dâu sao, tôi là Quý Chính Sâm, là bạn bè Kiêu ca.”
Đường Khê ừ một tiếng, nói: “Tôi biết.”
Quý Chính Sâm: “Nếu Kiêu ca đã không tiện, tôi không quấy rầy chị dâu nữa, gặp lại chị sau.”
Đường Khê: “Được, gặp lại sau.”
Đường Khê cúp điện thoại, đem di động thả lại trên tủ đầu giường, đầu óc còn có ngốc, cô thề về sau, không bao giờ nghe điện thoại Tần Kiêu điện thoại đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]