Lý Tráng Tráng sải bước đi thẳng tới trước mặt Tần Kiêu, duỗi tay về phía anh nói: "Người anh em, từ lúc anh đổi cho tôi quầy hàng công việc làm ăn của tôi khấm khá hơn trước đây rất nhiều. Ngày đó anh cũng không cho tôi số điện thoại, bước sang năm mới rồi, muốn biếu anh chút thịt heo cám ơn cũng không tìm gặp được anh nữa. May là tôi nhanh trí, nghĩ là nếu như anh đã qua chỗ chợ đó mua thức ăn thì nhất định cũng ở gần đây thôi, mấy lúc rảnh tôi đi loanh quanh chỗ này nói không chừng có thể gặp được anh, không ngờ thật sự lại gặp được anh."
Lý Tráng Trang oang oang nói một tràng không dứt, giọng của anh ta lại lớn, trong phút chốc cũng kéo theo ánh mắt của rất nhiều người nhìn sang.
Tần Kiêu cau mày lại, kéo Đường Khê lui về sau một bước.
Tay Lý Tráng Tráng giơ lên lơ lửng giữa không trung không được vỗ đáp lại vẫn không hề cảm thấy lúng túng, đôi mắt cười đến híp lại thành đường chỉ như thể không nhận ra được bản thân mình không được chào đón, nhiệt tình nói với Tần Kiêu: "Người anh em, nhà anh ở đó hả, tôi mang chút thịt heo qua cho anh nha."
Tần Kiêu lạnh lùng nói: "Không cần."
Tần Kiêu kéo tay Đường Khê chuẩn bị rời đi, Lý Tráng Tráng mới để ý tới Đường Khê, ánh mắt lóe sáng: "Chà, đây không phải là Đường Khê đó sao? Em với Tần Kiêu sao lại..."
Ánh mắt anh ta đánh giá một lượt Đường Khê và Tần Kiêu, kích động nói: "Hai người là đang sống chung rồi hả?"
Đường Khê và Lý Tráng Tráng cũng đã tầm mười năm không gặp, nhưng giọng điệu của anh ta lại không có chút nào xa cách, tựa như bạn bè thường xuyên gặp mặt. Đường Khê nhìn thấy dáng vẻ của người kia, trong lòng cũng có chút cảm giác quen thuộc, tươi cười nhìn anh ta rồi duỗi tay có đeo nhẫn cưới của mình và Tần Kiêu cho người kia xem: "Đúng vậy, bọn em kết hôn rồi."
So với Tần Kiêu thì Lý Tráng Tráng thân thuộc với Đường Khê hơn, sau khi nhận ra được cô thì tầm mắt từ nhìn Tần Kiêu cũng dời qua phía Đường Khê: "Thật đó hả, hai người sống cùng nhau rồi à. Chà, không phải em với cái người Tống Ninh Viễn kia là một cặp sao? Sao lại kết hôn với Tần Kiêu rồi, không phải là em giành không lại em gái em đó chứ?"
Đường Khê: "..."
Cái miệng của tên Lý Tráng Tráng này, không biết có lúc nào ngậm lại được không nhỉ?
Cảm nhận được bàn tay Tần Kiêu đang nắm tay mình khẽ siết chặt, Đường Khê vội vàng vỗ vỗ mu bàn tay của anh âm thầm trấn an, tránh để anh và Lý Tráng Tráng đánh nhau.
Đường Khê đến giờ vẫn còn sợ hãi cảnh Tần Kiêu đánh nhau với Lý Tráng Tráng mười năm về trước.
Cô ôm lấy eo của Tần Kiêu, nở nụ cười xán lạn: "Anh hiểu lầm rồi, em không quen cái người mà anh vừa nói. Chồng em chính là mối tình đầu của em, là người duy nhất khiến em hạnh phúc, dĩ nhiên em phải gả cho anh ấy rồi."
Cô cũng đã nói như vậy rồi, nếu Lý Tráng Tráng còn nói năng lung tung thì đừng nói là Tần Kiêu, đến cô cũng đều muốn đánh anh ta.
Nghe Đường Khê nói thế, sắc mặt của Tần Kiêu dịu lại đi không ít. Anh phóng ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Tráng Tráng, giọng điệu chả ra sao nói: "Có vấn đề?"
Lý Tráng Tráng chính là kiểu miệng nhanh hơn não, sau khi nói xong cũng kịp phản ứng được bản thân vừa mới nói ra chuyện không xuôi tai bèn ngượng ngùng mỉm cười, lựa lời nói: "Anh đã nói mà, Tống Ninh Viễn làm gì có chỗ nào xứng với em được. Năm đó anh còn tiếc em với Tần Kiêu sao không phải là một đôi nữa cơ, cảm thấy hai người mới là một cặp trời đất tạo thành."
Lý Tráng Tráng còn bổ sung thêm một câu, xoay qua Tần Kiêu nói: "Anh đây không phải là người trước kia đã ghé quầy thịt của tôi mua thịt heo rồi chiếu cố tôi nên đã cố ý tặng tôi thêm một quầy hàng nữa đó sao? Mặc dù anh không có nói với tôi nhưng mà tôi thoáng đã đoán được là anh. Đã nhiều năm trôi qua vậy rồi, sao anh lại vẫn y hệt trước kia vậy, làm việc tốt không để lại danh tính gì cả. Người anh em, tôi thật sự là ngại quá."
Lý Tráng Tráng nói xong, thở dài một hơi rồi cúi đầu, rầu rĩ nói: "Hồi đó anh tới chỗ quầy thịt của tôi mua thịt heo, không có nói chuyện với tôi, tôi còn suy bụng ta ra bụng người thấy anh phất lên rồi nên xem thường đám bạn bè thấp hèn này như bọn tôi, đến cả một câu cũng không thèm chào hỏi. Không ngờ sáng hôm sau anh lại tốt bụng mở cho tôi một quầy thịt heo. Bây giờ tôi ngẫm lại, có lẽ anh là quan tâm chuyện tôi bán thịt heo sẽ cảm thấy tự ti nên mới không nói chuyện với tôi, nhưng lại âm thầm lén lút chiếu cố tôi. Người anh em, anh thật là người tốt, tôi thật sự không biết phải cám ơn anh như nào nữa."
Đường Khê: "..."
Lý Tráng Tráng, anh nghĩ hơi nhiều rồi, không phải anh ấy nể mặt anh nên mới âm thầm cho anh một quầy thịt heo đâu, anh ấy là vì mặt mũi của chính mình cơ.
Nhưng mà, Lý Tráng Tráng muốn nghĩ như vậy thì hình tượng của Tần Kiêu hình như cũng vững chắc hơn một chút.
Tần Kiêu lạnh nhạt nói: "Không cần cám ơn, chuyện nhỏ như trở bàn tay."
Đường Khê ngước mắt nhìn cái người ‘làm việc tốt không để lại danh tính" là Tần Kiêu kia, nhíu mày khẽ mỉm cười.
Người đàn ông này cũng thật là không ngại nương theo lời tâng bốc mà nhận nha.
Lý Tráng Tráng khoát tay nói: "Vậy sao được, nhất định là phải cảm ơn. Lý Tráng Tráng tôi dù không có của cải gì lớn, bây giờ cũng không thể so sánh được với ông chủ lớn như anh nhưng con người người tôi không thể trơ trẽn nhận ơn nghĩa của người khác."
Nói tới đây, Lý Tráng Tráng nhớ tới chuyện năm xưa mình làm giang hồ bị Đường Miểu mua để gây nhiều phiền toái cho Đường Khê, nhưng cuối cùng lại được Đường Khê mua ngược rồi phối hợp với cô quay video vạch trần Đường Miểu, nhận tiền hai đầu mà xấu hổ gãi đầu, nói với Đường Khê: "Trước đây trẻ tuổi không hiểu chuyện, cảm thấy làm giang hồ đánh nhau là rất ngầu, thật có lỗi với em quá Đường Khê."
Đường Khê mỉm cười, nói: "Không có gì đâu, anh cũng không có lỗi lầm gì với em mà. Em còn phải cám ơn anh và Thái Dũng nữa cơ, cám ơn hai người đã luôn bảo vệ cho em."
Nếu như không phải Lý Tráng Tráng và Thái Dũng vẫn luôn phối hợp diễn kịch với cô thì năm đó sẽ không dễ dàng khiến Đường Miểu lung lay như vậy.
May là Đường Miểu tìm Lý Tráng Tráng và Thái Dũng, bản tính của bọn họ vốn là lương thiện, tình nguyện nghe cô nói chuyện nên không làm hại gì cô. Chứ nếu như là giang hồ máu lạnh thật sự thì có thể cô cũng không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì, có thể đã bị vỡ đầu chảy máu dưới chân của bọn họ rồi, cũng có thể... Cô sẽ không chờ được tới lúc Tần Kiêu đến.
Cô không nhớ ra được tâm trạng của mình lúc lần đầu bị Lý Tráng Tráng và Thái Dũng bắt được, nhưng bây giờ nhớ lại, khi đó hình như cô rất bình tĩnh, không hề hoảng sợ chút nào.
Đường Khê bỗng có chút khâm phục bản thân mình lúc đó, khi ấy quả thật gan của cô rất lớn.
Lý Tráng Tráng được Đường Khê nói cảm ơn lại càng thấy xấu hổ, không biết làm sao để bù đắp lại khoảng thời gian sai lầm thời trẻ của mình, nói: "Đưa anh địa chỉ nhà của hai người đi, anh mang thịt heo qua cho hai người, sẽ mang cho hai người loại tốt nhất mà người bình thường không mua được."
Lý Tráng Tráng không sửa được thói ăn to nói lớn của mình, nói được một lúc lại nghe giọng điệu oang oang.
Đường Khê mỉm cười từ chối: "Không cần đâu, trong nhà em đã mua nhiều lắm rồi. Chỉ có hai người thôi, ăn không hết lại lãng phí."
Lý Tráng Tráng: "Hai người có thể mang về cho bạn bè người thân nè, thịt heo anh bán đảm bảo chất lượng, hai người cứ cho anh địa chỉ là được rồi, anh giao hàng tới cửa không làm phiền đâu."
Đường Khê nói: "Không cần đâu, anh khách sáo quá rồi."
"Ở phía trước kìa." Tần Kiêu bỗng mở miệng nói: "Bây giờ chúng tôi phải về, anh muốn qua cùng ăn cơm không?"
Đường Khê thoáng sửng sốt, kinh ngạc nhìn qua Tần Kiêu. Vốn dĩ tưởng là anh nhất định sẽ dùng mọi cách ngăn cản Lý Tráng Tráng biết địa chỉ nhà, không ngờ anh lại chủ động mời người kia vào nhà ăn cơm.
Thực ra Đường Khê cũng muốn mời Lý Tráng Tráng vào nhà ăn cơm, dù sao bây giờ có thể gặp được người trước đó từng quen biết cũng là có duyên rồi. Chỉ là dè dặt mặt mũi của Tần Kiêu nên mới không mời. Nếu Tần Kiêu đã chủ động mời rồi, vậy Đường Khê cũng nương theo lời của anh: "Đúng đó, tới nhà em ăn bữa cơm đi."
"Được, cũng đúng lúc tôi đang muốn biết hai người hiện tại đang ở đâu, hôm nào tôi ghé mang thịt heo qua." Lý Tráng Tráng không chút do dự đồng ý, bỗng lại nhớ tới hôm nay là mồng hai Tết: "Úi trời, hôm nay hình như không được, hôm nay là mồng 2 Tết, tý nữa em vợ tôi tới nhà đưa vợ tôi về nhà mẹ đẻ, trưa nay tôi có hẹn uống rượu cùng với nó nên vẫn chưa thể tới nhà hai người ăn cơm được."
Đường Khê cười nói: "Vậy thì hôm khác, hôm nào anh rảnh thì tới nhà bọn em ăn cơm."
Lý Tráng Tráng gật đầu đồng ý: "Được, chúng ta thêm wechat đi, tiện liên lạc."
Lý Tráng Tráng cầm điện thoại lên muốn thêm wechat của Đường Khê, Tần Kiêu lại kéo cô qua phía sau, lạnh lùng nói: "Thêm tôi."
Lý Tráng Tráng không nghĩ gì nhiều, thêm wechat của ai cũng như nhau cả thôi. Anh ta chỉ là muốn đưa chút thịt heo cho Tần Kiêu và Đường Khê để cảm ơn Tần Kiêu đã âm thầm giúp đỡ mình chuyện lớn như vậy.
Thêm wechat xong, Lý Tráng Tráng tiếp tục cảm thán: "Đường Khê, rồi sau khi vào năm nhất em đã đi đâu vậy, anh sao lại không tìm gặp được em nữa?"
Đường Khê: "Em chuyển trường."
Lý Tráng Tráng hỏi: "Vậy hai người sống chung từ lúc nào? Sau khi em chuyển trường có liên lạc với Tần Kiêu không?"
Đường Khê nghiêm túc nói: "Lý Tráng Tráng, đừng nhiều chuyện quá."
Lý Tráng Tráng à một tiếng, gật đầu cười nói: "Được, không nên hỏi thì đừng hỏi đúng không. Em coi đó, đã nhiều năm như vậy mà anh lại suýt quên mất quy tắc rồi."
Trước đây Lý Tráng Tráng cũng vô cùng tò mò chuyện giữa ba người Đường Khê, Tống Ninh Viễn và Đường Miểu xảy ra như nào, nhưng mỗi lần hỏi Đường Khê thì cô đều lười trả lời, bảo anh ta chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi. Anh ta cũng chỉ có thể tìm hiểu được thông qua Đường Miểu và mấy người khác, sau đó cùng với Thái Dũng phát huy trí tưởng tượng, bổ não suy diễn ra một màn cướp chú rể của hai chị em.
Đồng thời còn nói với Tần Kiêu về màn phỏng đoán đó của mình, tận tình khuyên nhủ anh đừng nên có ý định giành lại Đường Khê, nói Đường Khê là cô cả õng ẹo chắc chắn sẽ không đi yêu một cái tên bần cùng chỉ có thể lái xe điện là anh đâu.
Bây giờ nhìn Đường Khê và Tần Kiêu yêu nhau, Đường Khê còn nói Tần Kiêu là mối tình đầu của cô, là người duy nhất khiến cô hạnh phúc thì Lý Tráng Tráng mới thoáng nhận ra có thể là màn phỏng đoán trước đó của mình là sai rồi.
Nếu như năm đó Đường Khê không hề thích Tống Ninh Viễn, mà bản thân mình lại khuyên Tần Kiêu buông tay, đây không phải là cách làm đi ngược lại với tấm lòng hay sao?
Hơn nữa anh ta nói như vậy, lỡ Tần Kiêu hiểu lầm Đường Khê là cô gái hám danh lợi, bây giờ cưới Đường Khê cũng là vì không cam tâm chuyện năm đó thì thiệt thòi cho cô quá rồi còn gì.
Nhưng mà, thấy dáng vẻ ngọt ngào tình cảm của Tần Kiêu và Đường Khê, cũng không giống như là có hiểu lầm.
Lý Tráng Tráng chột dạ đánh giá Tần Kiêu và Đường Khê, không kìm nổi cảm giác áy náy dâng lên trong lòng, lại vừa không nhịn được sự tò mò mà nói với Tần Kiêu: "Người anh em, trước đây tôi nói với anh chuyện Đường Khê và Tống Ninh Viễn là một cặp đó, anh sẽ không tin đâu đúng chứ?"
Tần Kiêu mím môi, không chút cảm xúc nhìn anh ta.
Lý Tráng Tráng: "Anh sẽ không vì chuyện này mà tỏ tình với Đường Khê đó chứ?"
Lời vừa nói xong, Tần Kiêu ôm Đường Khê đi qua đứng ở một bên, sau đó xoay người tung một cú đấm vào mặt Lý Tráng Tráng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]