Tô Chi hít sâu một hơi, không nghĩ lại trùng hợp như vậy, câu lạc bộ tư nhân mà Ôn Khanh mời cô ăn lại là do tên đàn ông tự luyến này mở.
Mà tên đàn ông tự luyến đó lại cho rằng cô bám đuôi anh đến đây, không cho cô vào.
Xem ra nếu không nói rõ ràng với anh rằng cô thật sự không có ý đồ với anh, có lẽ hôm nay muốn vào đây ăn bữa cơm còn khó hơn lên trời.
Mặc dù Tô Chi là một người thích ăn, nhưng trong tình huống ông chủ nhà hàng rõ ràng là không hoan nghênh cô vào, cô cũng chẳng tội gì mà sống chết dây dưa cầu xin người ta cho cô vào ăn.
Nhưng cô lái xe từ xa đến như vậy, chỉ bởi vì người đàn ông đó hiểu nhầm cô bám theo anh đến, từ chối cô từ ngoài cửa, cứ như vậy ra về, cô nghĩ thôi cũng thấy bực bội.
Nếu như thật sự không vào được, ít nhất cũng phải mắng anh mấy câu rồi đi, không thể bị đuổi đi một cách đáng ghét thế được.
Tô Chi cười lạnh một tiếng, nói với Trần Thích: “Vậy anh cũng giúp tôi chuyển lời cho ông chủ của anh rằng, tôi không hề có chút xíu ý đồ gì với anh ta cả, hôm nay tôi đến đây là vì có hẹn với bạn, nếu tôi biết trước đây là nhà hàng do anh ta mở, cho dù có dùng tám cái kiệu đến khiêng tôi cũng sẽ không đến.”
Xe của Trịnh Đình dừng cách xe của Tô Chi hai chỗ, chính giữa không có xe đậu, tiếng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cuong-nhiet-sau-khi-ket-hon-quan-lai/2859979/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.