"Không được." Tần Kiêu từ chối một cách dứt khoát.
Đường Khê nũng nịu: "Nhưng người ta rất muốn anh học biểu cảm của chó, cảm thấy nhất định sẽ rất giống, rất đáng yêu."
Tần Kiêu híp mắt, "Anh giống chó?"
Rất giống.
Đường Khê nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, âm thầm trả lời ở trong lòng nhưng ngoài mặt thì lắc đầu, nói: "Đương nhiên không giống, cho nên mới phải học theo đó, nếu mà giống thì đã không cần học rồi. Anh đồng ý với người ta đi mà, tấm ảnh này em chỉ giữ cho riêng em thôi, không cho người khác xem đâu. Anh thử nghĩ đi, anh thường xuyên ra ngoài công tác bỏ một mình em ở nhà, những lúc nhớ anh chỉ có thể xem ảnh của anh để vơi đi nỗi nhớ thương."
Tần Kiêu nhàn nhạt đáp: "Lúc em nhớ anh có thể call video với anh, hoặc là xem những tấm ảnh khác."
"..." Có lý quá nhỉ?
Đường Khê: "Hây da, nhưng người ta chỉ muốn xem ảnh này thôi, có được không?"
Tần Kiêu mím môi không nói lời nào.
"Có được không ạ?"
Tần Kiêu cụp mắt nhìn khuôn mặt lấy lòng của cô, im lặng một lúc rồi đưa tay vuốt tóc cô: "Anh muốn suy nghĩ một chút."
Đường Khê nghe anh nói muốn suy nghĩ thì cảm thấy có hy vọng, tủm tỉm nói: "Vâng, anh suy nghĩ đi."
Mặc dù Tần Kiêu không đồng ý ngay nhưng có thể khiến anh nói sẽ suy nghĩ đã không dễ dàng gì, dù sao thì loại chuyện này chính là thử thách lớn với một người đàn ông ưa sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cuong-nhiet-sau-khi-ket-hon-quan-lai/2859933/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.