“Nghiệt duyên” này bắt đầu từ thời thơ ấu đã hoàn toàn cột chặt vào nhau.
Thời nhà trẻ.
“Con không muốn đi học ——” Tiểu công chúa bốc đồng quát to khàn cả giọng, rất rõ ràng “quốc vương” và “hoàng hậu” không theo ý muốn của cô bé.
“Ngoan, Tiểu Vũ, ở nhà trẻ có rất nhiều lợi ích, có nhiều bạn bè và thức ăn.”
“Không ~ muốn ~” Tiểu công chúa vẫn tùy hứng như trước.
“Tiểu Vũ ——” Ngay lúc sự kiên nhẫn tận tình khuyên nhủ của hai vợ chồng sắp cạn kiệt thì một cậu bé ăn mặc chỉnh tề đi ngang qua, lúc không có người khác để ý cậu đã cho cô bé một ánh mắt khinh bỉ, nhưng khi đối mặt với hai vợ chồng kia thì cậu lập tức thay đổi thành dáng vẻ ngoan ngoãn, rất lễ phép nói, “Chào chú, chào dì, buổi sáng tốt lành ạ, chú dì đưa Tiểu Vũ đến trường phải không? Được học chung với Tiểu Vũ, cháu vui lắm ạ!”
“Ừ ừ ừ, Tiểu Vũ ngoan quá, không giống như con bé nhà chúng ta, haiz ~~”
“Ha ha, không đâu ạ, Tiểu Vũ cũng rất ngoan.”
Người khác không biết tâm tư của cậu, nhưng tôi thì rất rõ ràng, tiểu tử thối, dám trêu chọc trước mắt tôi, nếu không phải vì học cùng trường với cậu thì tôi sao lại bài xích việc đến trường. Tiêu Vũ oán giận trong lòng, trông thấy bản mặt làm bộ làm tịch kia, cô bé thật muốn đánh lộn mà.
Ông bà Tiêu nửa đi nửa kéo Tiêu Vũ khóc nháo không ngừng đến cổng nhà trẻ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Bạn nhỏ Tiêu Vũ thấy tình thế không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cung-ten/30555/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.