Đến khi tan học quản gia của Cố An Thành đưa chìa khóa nhà cho đám người Vương Huân bảo họ tự mở cửa vào chơi, còn anh thì đi mua đồ ăn vặt trước để buổi tối mọi người ăn, cái cớ này lấy giống thật ghê vậy đó, đám người Vương Huân cũng đạp xe đi trước một bước.
Cố An Thành đẩy xe đi theo sau Trần Viễn, hai người một trước một sau không cách nhau xa, Trần Viễn chủ động dừng lại chờ anh, lúc này anh mới nở nụ cười, đẩy xe qua: “Nhiều túi thế cũng rất nặng, treo xe lên đi, tớ đưa cậu về nhà.”
Lúc đầu Trần Viễn không muốn làm phiền Cố An Thành, nhưng vừa thấy Cố An Thành nghiêng cổ không giống người tốt nhìn chằm chằm cậu, cậu mới giật mình nhớ ra đối phương là ai, vội vàng đưa túi qua.
Cố An Thành quyết định ngày mai sẽ đổi sang một chiếc xe đạp bình thường có xà ngang và có ghế sau, tuy rằng xe đạp leo núi đạp nhanh, nhưng không có chỗ nào có thể chở người, anh vỗ chỗ ngồi, bảo Trần Viễn lên xe.
Trần Viễn lúc này có chết cũng không dám lên, cậu khó xử muốn khóc, trốn Cố An Thành ngày càng xa, một tay Cố An Thành cầm túi, không có còn tay đâu mà đi bắt cậu, chỉ có thể nói: “Được, vậy không ngồi nữa, cậu đi sang cạnh tớ.”
Trần Viễn còn muốn trốn về phía sau, đi tiếp là đường cái, Cố An Thành rống lên với cậu: “Con mẹ nó cậu mà còn lùi thêm bước nào nữa là tớ sẽ lột sạch cậu ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-tra-cong/2829366/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.