Triệu Hải vừa vào phòng học cũng nhìn thấy Trần Viễn ngồi bên cạnh Cố An Thành đang vùi đầu ăn cái gì đó, ngạc nhiên nhích lại gần: “Làm gì ở đây thế?”
“Mắt mù à, ăn cơm thôi chứ gì.” Vương Huân nhe răng bảo cậu ấy một câu, phất tay đuổi cậu ấy: “Không có việc gì đừng có nhìn, thích ăn đòn hả!”
Triệu Hải lập tức ném cặp sách, dùng khuỷu tay siết chặt cổ Vương Huân không buông, khiến Vương Huân trợn mắt, mặt đỏ bừng đập bàn: “Ặc…… Mày buông tao ra……”
“Đệt, mày lợi hại đấy,” Triệu Hải buông Vương Huân ra, thấy sắc mặt cậu ta đỏ như vậy, còn cười nhạo nói: “Mặt mày còn đỏ hơn cả Trần Viễn, người ta gọi là đỏ ửng, còn mày là đỏ tía, đỏ tía gan heo!”
“Đệt, đù má mày,” Vương Huân vất vả mãi mới tỉnh lại được, xông lên xé rách áo Triệu Hải, hai người họ ngày nào cũng thế này, Trần Viễn muốn ngẩng đầu lên nhìn, Cố An Thành bảo cậu ngoan ngoãn ăn cháo, đừng nhìn lung tung, cậu đành thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa.
Tất Tam cũng đã đến phòng học từ sớm, nhìn dãy sau phòng học náo nhiệt, ghen tị đỏ mắt, đại biểu toán đẩy kính mắt, ho khan một tiếng nhắc nhở cậu ta đừng nhìn nữa, nhìn nữa thì cậu ta có thể làm được gì.
Tất Tam không tức không chịu nổi, quyết định để mẹ cậu ta tới nói chuyện với thầy cô, nói rằng ngồi hàng đầu ảnh hưởng nghiêm trọng đến lòng tự trọng của cậu ta, cậu ta không hề lùn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-tra-cong/2829363/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.