Anh đến phòng cô tại bệnh viện: 
- Cốc cốc ( Tiếng gõ cửa) 
- Mời vào 
Sau khi nghe thấy tiếng.... Mỹ Tuệ cũng nhìn vào cách cửa ấy. 
Anh mở cửa bước vào với dáng vẽ đầy lĩnh lãm, cùng với bộ áo vest sang trọng.Trịnh Hàn nhìn cô nở một nụ cười mà trước đây anh chưa cười với ai. 
- Mời anh ngồi. 
Anh kéo ghế ngồi rồi nhìn thẳng đôi mắt của cô.Sau đó cô hỏi anh: 
- Anh có chuyện gì vậy? nếu là chuyện về con gái anh thì lúc nãy tôi đã nói hết rồi. 
- Nếu không phải chuyện đó thì sao? 
Cô cau mày khó chịu nhìn anh. 
- Nếu không phải chuyện về bệnh nhân xin anh ra ngoài bây giờ tôi đang rất bận 
Bây giờ không còn là bộ dạng lạnh lùng ngày nào nữa mà thay vào đó là một nụ cười gian sảo đầy ẩn ý: 
- Vậy chuyện riêng tư thì sao bác sĩ? 
Anh nhìn chằm chằm vào cô chờ câu trả lời mong đợi từ ai đó. 
- Vậy thì thành thật xin lỗi anh, tôi bây giờ rất bận không rãnh nói chuyện riêng tư....Mà tôi với anh cũng chả có chuyện riêng tư gì cả? 
Cô cảm thấy rất khó chịu sợ anh nhắc lại chuyện ngày hôm đó. 
- Vậy bao giờ em hết thời gian làm việc? 
- Anh hỏi làm gì chứ? 
Anh phì cười rồi nghe sát vào tai cô nói giọng nhỏ nhẹ khiến ai cũng sởn gai óc....đây đâu phải là ngài tổng tài mặt lạnh thường ngày khi đi làm: 
- Tất nhiên là chuyện tối hôm đó rồi. 
Cô cũng không quá bất ngờ vì cũng đoán trước được anh sẽ nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-tong-tai-va-co-vo-bac-si/162342/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.