1s…2s…3s…
-“CÁI GÌ?”
Hình như là bọn họ đồng thanh.
Haizz thực là biết cách tra tấn lỗ tai tôi mà. Tôi biết thính giác tôi kém nhưng không cần tốt bụng dữ vậy đâu.
-“Làm ơn bé miệng xíu. Mấy người muốn tai tôi bị hỏng hả?”
-“Xin lỗi, tại tớ kích động quá.”
Hải Anh gãi đầu cười hì hì. Còn Bảo Khánh, Quang Anh thì cười trừ. Tôi lắc đầu ngán ngẩm, ngầm than trời.
-“Anh nghe nói hai loại cây đó cực kì độc, vậy mà em không bị sao.”
Quang Anh ngồi trờ lại ghế shofa, vẻ mặt lộ rõ vẻ tò mò.
-“Cô có kinh nghiệm về thứ này?”
Giọng nói lạnh tới âm độ của Bảo Khánh văng ra, làm tôi nổi cả gai ốc. Khẽ rùng mình, tôi đặt vội tách trà xuống bàn, trả lời từng câu hỏi của bọn họ:
-“Hai loại đó vừa độc, vừa không độc. Còn về kinh nghiệm? Cái này tôi đã từng nghiên cứu qua.”
-“Bạn từng nghiên cứu? Không phải bạn nghiên cứu về độc dược đấy chứ?”
Hải Anh cất lời, trong phút chốc, tôi thấy trong mắt nhỏ là vui mừng nhưng ngay sau đó là hoảng hốt và lo lắng. Là ảo giác của tôi chăng?
Tôi lơ đãng trả lời:
-“Ừ.”
Rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn chưa sáng.
Bên tai tôi là tiếng nói chuyện to nhỏ của bọn họ nhưng tôi chẳng quan tâm lắm, tai tôi đang ù đi, mắt cũng hơi mờ. Tôi buồn ngủ quá rồi. Thử hỏi mà xem, cả buổi sáng thì thăm “nhà” mới, luyện tập mấy thứ nhàm chán, tối thì ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-toi-nhu-mot-bong-hoa-no-roi-lai-tan/3081574/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.