Edit: Lam Sắc.
“Quyết định rồi?”
Tôi gật đầu một cái.
Tay ông đặt trên vai tôi, giống như muốn an ủi một con chó nhỏ. Đúng vậy,một con chó nhỏ. Trong căn nhà khổng lồ này, tôi chính là một con nhónhỏ ngu ngốc buồn cười.
“Trạc Sướng, thật sự quyết định vậy sao?”
Tôi ngẩng đầu, nói “Phải“.
“Bây giờ cậu đã hiểu rồi đúng không? Là cậu quyết định, đúng không?” Ông ta hỏi lại, dường như là muốn xác định lại lần nữa.
Tôi nhẹ nhàng cười. Con người thật là kỳ lạ, chỉ vì không để mình phải chịu trách nhiệm sau này, mà luôn bắt người khác phải xác nhận lại lần nữa.Giống như phục vụ trong nhà hàng, sau khi ghi xong thực đơn đều đọc lạimột lần cho khách hàng xác nhận.
Nhưng Mẫn Hạo Trung đối với tôi, không khác gì một người ba.
Có đôi khi còn hơn cả ba ruột.
Vì thế tôi trịnh trọng trả lời, “Đúng, tôi quyết định rồi. Đi nói cho mẹ tôi, tôi quyết định như vậy.”
********** **********
Máy bay dừng lại ở sân bay Tam Á. Đã hơn chín giờ tối. Điệp Ngữ bỗng nhiên cảm thấy mình ngửi thấy mùi của biển
Tiểu Dương đến sân bay đón cô. Bạn của Thang Cận Huy. Vừa gầy vừa đen.
Điệp Ngữ không nhận ra. Bởi vì trong bức ảnh Thang Cận Huy đưa cho cô là một người vừa trắng vừa mập.
“Chu tiểu thư phải không?” Anh ta vươn năm ngón tay đen gầy mở cửa xe, “Đi thôi, Thang tổng dặn dò rồi.”
Điệp Ngữ có chút do dự.”Anh là Tiểu Dương?”
“À.” Anh ta cười ha ha, “Gió biển hun người,là sắt thì sẽ rỉ. Không nhậnra phải không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-toi-giong-cut-cho/1716078/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.