-xuất phát!_bé Yum nhảy tưng tưng ra khỏi cổng kéo dì Trâm theo,Sin chốt cửa rồi cũng chạy theo,chỉ cần đi hết khu phố là ra đường lớn và đi dọc theo vỉa hè chừng 3′ là tới chỗ bán giày dép nên không cần phải đi xe làm gì cho…tốn xăng ^^ -chào ba cháu,mua giày hay dép?_bác chủ tiệm cười,ba dì cháu vốn là khách hàng quen thuộc của bác ấy nên mỗi lần đến mua bác rất niềm nở tiếp đón -dì Trâm mua dép,chị Sin và bé Yum mua giày_bé Yum nói,tiếng nói ngọng nghịu cực dễ thương của đứa bé năm tuổi -bác mới về đồ,để bác lấy cho ba người coi coi thích không nhé Bác chủ tiệm đi ra sau,chừng 2 phút thì bác quay lại với mấy bọc đựng giày dép.Bác mở bọc ra và đưa cho dì Trâm mấy bọc đựng giày dép của con nít và người lớn,Sin lựa riêng một bọc. … Sau một hồi lựa chon cuối cùng cũng lựa xong,Sin chọn một đôi giày búp bê màu hồng có chấm bi nhỏ xíu và trước mũi giày một cái nơ thắt bằng dây nhỏ màu nâu,dì Trâm thì chọn đôi dép kẹp đơn giản và bé Yum thì một đôi bata nhỏ xíu.Dì Trâm trả tiền,dì hài lòng vì hôm nay không mua lâu như những lần trước. Cả 3 người chào bác chủ tiệm rồi tung tăng đi về,đáng lí là đi chơi một bữa ra trò nhưng mai sáng dì Trâm phải đi công tác cùng một người bạn cho nên tối nay dì sắp xếp hành lí và qua nhà bạn dì ngủ luôn mai sáng khỏi mắc công phải chờ đợi. -dì đi chừng nào về ạ?_Sin ngồi trong phòng xếp đồ vào vali giúp dì Trâm -hình như lịch công tác lần này là bốn,năm tháng gì đó nếu hoàn thành sớm thì có thể là ba tháng không chừng! -trời,công tác gì mà lâu vậy dì?rồi cơm nước ai lo bây giờ_Sin suýt té ngửa khi nghe câu nói của dì Trâm -tất nhiên là con rồi! -nhưng con đâu có biết nấu,con chỉ biết chiên trứng thôi -dì có mua sẵn mì gói,sữa,nước ép trái cây và thịt hộp rồi.Có gì đói thì nhờ Thùy Như qua giúp_dì Trâm cười -nhưng chẳng lẽ ăn mấy thứ này quài? -thì có chừa sẵn tiền cho con và bé Yum xài đủ mấy tháng đó,ngán thì đi ăn tiệm đi -yes,dì đi thượng lộ bình an nghe_Sin nhảy dựng lên khi nghe thấy một chữ “TIỀN” -con bé này_dì Trâm cốc đầu nó một cái rồi kéo cái vali đi xuống cầu thang,Sin cũng lon ton theo sau Xe taxi đã chạy tới trước nhà,dì Trâm bước vào xe,qua lớp kính trong xe dì Trâm vãy tay chào Sin và bé Yum,hai người cũng vẫy chào đứng nhìn theo bóng chiếc taxi đã nhỏ dần rồi mới đi vô nhà. Bé Yum sau khi xuống sữa xong thì lăn đùng ra ngủ,còn Sin thì học bài,giờ này Sin rất muốn qua nhà Thùy Như chơi nhưng nhà Thùy Như đóng cửa rất sớm,mới 8 giờ thôi đã đóng cửa mất tiu!.Học bài xong Sin lại phóng lên giường cuộn tròn mình trong cái mền lăn qua lăn lại…cho đỡ chán +.+ Reng…Reng…Reng…Điện thoại của Sin để trên đầu giường vang lên -mới đi chưa được 24 dì đã gọi rồi hả trời?_Sin lầm bầm với tay lên mò mò kiếm cái điện thoại -[nếu muốn trả ơn tôi vụ hồi sáng thì đến bar G.Blue đi!]Tút…Tút…Tút…_một giọng nam nói trong điện thoại đúng một câu rồi cắt máy không kịp cho Sin nói câu nào -tên nào vô duyên vậy trời?ủa…mà vụ hồi sáng không lẽ là…cậu ta?mà chắc không phải đâu!cậu ta làm gì biết số mình chứ!_Sin tự độc thoại mình ên rồi lại quăng cái điện thoại và nằm xuống…lăn tiếp 1 tiếng sau… Reng…Reng…Chuông điện thoại lại reo lên.Sin lần này rút kinh nghiệm nhìn số xong mới bắt,lại là số đó!Cô bé bấm tắt,vài giây sau số đó lại gọi,Sin lại bấm tắt.Cứ như thế chừng 15 lần Sin mới bực bội bắt máy lên nói giọng gắt gỏng: -[điên hay sao mà điện quài vậy hả?muốn phá cũng phải lựa người mà phá chớ] -[tôi nói trong vòng 10 phút nữa cô không đến thì mai đừng có vô trường học nhá] Lần này đến lượt Sin cắt máy,cô bé nằm xuống định ngủ.Vừa mới nhắm mắt lại Sin đã nghe tiếng nói vang vảng bên tai “cậu ta là thủ lĩnh Dark đó,bạn mà kiếm chuyện với cậu ta thì không có sống nổi trong trường đâu nhé!” Sin thoáng lạnh sống lưng vì câu nói này.Cô bé bật dậy như lò xo nhanh chóng mặc cái áo khoác len và xỏ đôi dép kẹp vào,chạy nhanh ra đường lớn bắt taxi.Tất nhiên là không quên khóa cửa rồi! -chú cho cháu đến bar G.Blue ạ.Nhanh nhanh nha chú Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh,chỉ khoảng 10 phút sau là đến. Trước mặt Sin là một quán bar lớn nổi tiếng trong thành phố vì nơi đây tụ tập nhiều dân chơi và con nhà giàu trong thành phố. Sin thấy sợ sợ cứ đứng lưỡng lự trước cửa mà không dám vào -này cô bé,không vào thì đi chỗ khác đừng có đứng ở đó chắn lối ra vào_một ông vệ sĩ mặt mày bặm trợn nói với Sin Sin ú ớ không biết nói gì,chợt một người con trai đi ra câu lấy vai Sin -là bạn tôi đấy -dạ,xin lỗi tôi không biết,hai người vào đi ạ_ông vệ sĩ hoảng hốt mở cửa ra cho cậu ta đưa Sin đi vào,còn cúi đầu chào nữa Sin không muốn nên đẩy cậu ta ra -làm gì vậy? -im lặng và đi theo tôi đi,mấy người ở đây có thể đánh cô bất cứ lúc nào vì lí do nhìn mặt thấy ghét đó!_cậu ta nói nhỏ vào tai Sin làm Sin giật mình ngoan ngoãn cho anh ta câu vai mình đi.Cậu ta dắt Sin vào một lối đi được lót bằng kính sau đó là rẽ bên trái và tiến vào một phòng lớn. -em dắt cô ấy đến rồi ạ -đem cô ta lại đây rồi tất cả biến đi_tiếng nói được phát ra từ một người đang nằm dài trên ghế sopha,người ấy xoay mặt vào trong nên Sin chỉ nhìn thấy được mỗi dáng người.Sin biết chắc chắn đây là Ron.Lần lượt từng người đều đứng lên và bước ra,trước khi đi còn ném ánh nhìn tò mò vào Sin nữa -kêu tôi đến đây có việc gì vậy? Ron ngồi nhổm dậy và nhìn chằm chằm vào Sin. Đưa điếu thuốc lên miệng và bật lửa,Ron rít một hơi dài và phả vào mặt Sin làm cô bé ho sặc sụa -đơn giản thôi.Tôi chỉ muốn… Rồi Ron dừng lại 3 giây nhìn vào khuôn mặt đang tò mò xen lẫn sợ hãi của Sin.Bình thản nằm xuống ghế sopha đưa hai tay gác lên đầu,Ron lại nói tiếp: -…cô hát karaoke cho tôi nghe thôi! -hả? Ron thấy tức cười vì cái mặt ngơ ngơ không hiểu chuyện gì của Sin.Cậu nhóc quăng cái micro cho cô bé sau đó là cho Sin tự chọn bài mà hát. Lựa chọn một lúc Sin chọn được bài mà mình ăn ý,đây là bài ruột của Sin mỗi khi đi hát chung với Thùy Như. Nhạc được bật lên,chỉ vừa mới có khúc dạo đầu nhạc không biết lí do gì mà Ron nổi khùng lên ngồi bật dậy giật lấy cái micro trên tay Sin chọi thẳng vào tường. -hát bài nào vui chút đi,hát miệng thôi khỏi cần máy móc gì hết!_Ron nạt lớn Sin giận đến đỏ hết cả mặt mày nhưng vẫn không nói được gì,dù sao cậu ta cũng giúp Sin hồi sáng. Ron vẫn ngồi đó đợi xem Sin sẽ hát bài nào. Cô bé suy nghĩ một hồi rồi quyết định hát bài…kìa con bướm vàng O_O.Ngoài bài này ra Sin không thể nào nghĩ ra thêm được bài nào hết! -kìa con bướm vàng kìa con bướm vàng, xòe đôi cánh xòe đôi cánh,bướm bướm bay hai ba vòng bươm bướm bay hai ba vòng,bay tùm lum bay từa lưa_Sin cười tươi vừa hát vừa…nhảy tung tăng giả làm bướm Ron tròn mắt ngạc nhiên và sau đó là cười ha hả,cậu nhóc không thể nhịn cười được nữa vì hành động quá…buồn cười của Sin -được chưa?_Sin ngồi phịch xuống ghế khi đã hoàn thành xong phần biểu diễn của mình -haha…cuộc đời tôi…chưa bao…giờ…haha..thấy ai tức cười hơn cô_Ron ôm bụng cười đến nỗi suýt nữa té xuống ghế -cậu…quá đáng vừa thôi nha!sức người có giới hạn à_Sin bực bội tím mặt mày liếc Ron -đừng có hát nữa,không tôi cười đến chết mất_Ron vẫn cười -cậu…đi chết điiiiiiiiiiiiii_Sin lấy đà định nhảy vọt lên bụng Ron đánh cho một trận ra hồn nhưng gần đến Sin bị vấp phải vật gì đó làm cô bé ngã nhào. Đúng lúc đó mấy người đi cùng Ron hồi nãy đẩy cửa bước vào.Bọn họ định nói gì đó nhưng đã bị á khẩu vì “cảnh tượng hùng vĩ” diễn ra trước mắt…. Ron và Sin đang…môi kề môi với nhau! -thủ lĩnh đang “làm việc” hả?vậy bọn em không làm phiền_một cậu nhóc chắc là đàn em của Ron cuối mặt đóng cửa lại -đứng lại đó và tụi mày bước vào đây_Ron giận dữ đẩy mạnh Sin ra và ngồi nhổm dậy -dạ_đám đàn em của Ron lũ lượt bước vào Sin xấu hổ đứng lên và chạy vọt ra ngoài. Mà chắc hôm nay là ngày xui xẻo với Sin hay sao mà vừa chạy khỏi cửa đã đụng trúng một đám con gái ăn mặt sexy và trang điểm lòe loẹt. -con điên kia,mày mù rồi sao mà không thấy tụi này đang đi vậy hả?_một đứa trong đám cất giọng chanh chua của mình lên và định giơ bàn tay mình lên tát Sin thì con nhỏ bị một người níu chặt tay lại. -thử tát xem -ơ…Ron…là bạn anh hả?_đứa con gái trợn mắt -nếu cô tát một bạt tay vào mặt người của tôi thì cái mặt với một tá kem của cô sẽ không nguyên vẹn đâu!_Ron gằn giọng -BIẾN! Cả đám con gái sợ hãi chạy tán loạn,trước khi đi con nhỏ khi nãy định tát Sin còn ném cho Sin cái nhìn đầy giận giữ -cám ơn_Sin buông một câu rồi chạy nhanh ra ngoài Ron cũng quay lưng bước vào trong. Lúc đó đã là 10h tối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]