Cả cơ thể mệt nhoài, bức bối, tôi thấy mình dường như không thể thở nổi, đôi chân dần mất sức, lời nói của mọi người xung quanh bỗng trở thành một mớ âm thanh hỗn tạp. Tôi không biết họ đang nói gì, cứ ong ong trong đầu, đến khi mọi thứ xoay sẫm, tôi nghe được có tiếng rơi vỡ rồi rất nhanh cả người tôi ngã nhào. Ai đó đứng phía sau đã kịp đỡ lấy tôi, mắt tôi nhắm nghiền, không thể cố gắng thêm được nữa, tôi buông xuôi. Một bàn tay bế xốc tôi dậy, trong mơ hồ tôi nghe tiếng người khác gọi tên tôi nhưng tôi lại không có một chút sức lực đáp trả. Dường như tôi được đặt trên một chiếc giường kê cao gối, tôi nghe có tiếng chị Lan gọi tên tôi rồi nhẹ nhàng mở khẩu trang ra khỏi mặt tôi, bộ đồ bảo hộ cũng được nới rộng ra. Tôi dễ thở hơn được chút, mắt cũng từ từ mở ra được rồi, nhưng cả người vẫn không có chút sức nào, mặc kệ mọi người hỏi gì, tùy ý mọi người xoa xoa bóp bóp. Mấy hôm nay bệnh nhân chuyển về nhiều, cả ê kíp trực làm việc liên tục dường như chẳng có chút thời gian nghỉ ngơi. Tôi không phải là người đầu tiên ngất xỉu, nhưng là lần đầu tiên trong đời tôi biết đến kiệt sức là như thế nào. Một lát sau, khi cảm thấy đã đỡ hơn, tôi nói với chị Lan.
- Em đỡ rồi, chị đi làm việc đi, đừng lo cho em nữa, ngoài kia còn nhiều việc mà.
Chị Lan vẫn còn đang lo lắng, bóp bóp hai bàn tay tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-thien-than/2556221/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.