Thằng bé cầm chặt chiếc bao thư màu trắng trong tay, nó không nói lời nào, chỉ nhìn tôi chăm chăm. Nhưng tôi đọc được lời cảm ơn chân thành trong ánh mắt của nó. Tôi xoa đầu nó rồi mỉm cười.
- Em đi đi, cho dù em có quay lại cô nhi viện hay không thì nên nhớ, chúng ta không thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng chắc chắn có thể chọn được con đường mình sẽ đi, hãy đi con đường mà em muốn và hãy sống cho thật tốt vào, chí ít là đối với bản thân mình.
Thằng bé lao đến ôm chầm lấy tôi.
- Chị đừng lấy ai cả, mười năm nữa em nhất định sẽ đến tìm chị. Chị hãy chờ em.
Tôi phì cười, ký một cái lên đầu nó rõ đau, lập tức nó nhăn mặt, buông tay tôi ra.
- Sao chị đánh em? Em sẽ cưới chị.
- Nè, nhóc con, hãy sống cho thật tốt và quên đi bà chị này. Nhất định phải như vậy?
- Sao chứ, nghĩa là chị từ chối em? Tại sao?
- Tại vì chị đây đã có anh đây rồi.
Minh Kiên vừa nói vừa tiến lại gần khoát lấy vai tôi.
Tôi cũng tựa vào người anh, rồi phì cười khi nhìn thấy thằng bé nhìn Minh Kiên bằng đôi mắt hình viên đạn. Thật tình, thằng nhóc này mới mười lăm tuổi đầu, mười năm sau khi nhớ đến bà chị này liệu nó có dám nhớ đến lời hôm nay nói với tôi hay không chứ.
- Anh hãy đợi đấy. Chị ấy chắc chắn thuộc về em.
Minh Kiên phì cười, dúi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-thien-than/2556212/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.