Đứng trước bia mộ của Mạc Thanh Thanh, Hàn Tử Huyên cầm trên tay bó hoa cúc trắng. Quỳ trước mộ của Mạc Thanh Thanh, Hàn Tử Huyên đặt bó hoa xuống, nói trước mộ:
" Tôi đến thăm cô đây.
Mạc Thanh Thanh, tôi đã thực hiện được những gì mình nói rồi. Tôi đã rời xa anh ta được hai năm.
Nhưng mà, tôi vẫn chưa thể quên được anh ta, tôi phải làm sao đây? "
" Tôi đã đi đến rất nhiều nơi, nhưng đi đến đâu cũng thấy hình bóng của Vũ Thiên Phong.
Có thể bây giờ anh ta đã tìm được người xứng đáng với mình rồi. Nếu điều đó là sự thật, tôi muốn chúc phúc cho anh ấy. Nhưng nếu như điều đó là sự thật, thì tôi chính là kẻ tự mình đa tình.
Tự bày kế, tự giết bản thân. "
Hàn Tử Huyên tâm trạng buồn bã, như cô rất muốn nói những lời này từ lâu đến nay mới được bộc lộ. Sau khi đã nhiều lần vừa nói, vừa nhìn bia mộ thở dài, Hàn Tử Huyên đã quyết định rời đi, nhưng trước khi đi, cô cũng không quên nói.
" Tôi phải đi rồi, nếu ở đây lâu hơn sẽ bị phát hiện.
Lần sau lại đến thăm cô. "
Dứt lời, Hàn Tử Huyên nhìn hình Mạc Thanh Thanh ở trên bia mộ đang mỉm cười, cô cũng nở nụ cười. Trong suốt hai năm qua, đây chính là lần đầu tiên Hàn Tử Huyên có thể nở nụ cười ngọt ngào như vậy.
Khi Hàn Tử Huyên vừa rời đi, Hoàng Trầm cũng đến nơi. Đứng trước bia mộ Mạc Thanh Thanh, anh nhìn thấy bên dưới có đặt bó cúc trắng thì liền gọi điện cho Vũ Thiên Phong.
" Lão đại, thuộc hạ đã đến nơi.
Chỉ thấy dưới bia mộ của Mạc tiểu thư có bó cúc trắng, không nhìn thấy chị dâu đâu cả. "
" Lặp tức đi tìm, cô ấy chưa đi xa đâu. "
Vũ Thiên Phong uy nghiêm ra lệnh. Năm trước, khi anh đến viếng mộ Mạc Thanh Thanh, cũng nhìn thấy có một bó hoa cúc trắng được đặt ở dưới. Nhưng do anh chỉ nghĩ là một người bạn của Mạc Thanh Thanh. Nếu như lúc đó biết người đặt bó hoa là Hàn Tử Huyên, anh đã không để cô phải rời xa mình lâu như vậy.
Hoàng Trầm nhanh chóng chia người ra tìm Hàn Tử Huyên, anh và một số thuộc hạ khác chạy ra ngoài xem có nhìn thấy cô không. Đúng lúc đó, Hàn Tử Huyên đang bước vào một chiếc taxi, Hoàng Trầm vừa nhìn đã nhận ra ngay bèn kêu thuộc hạ lập tức lấy xe, đuổi theo chiếc taxi.
Hàn Tử Huyên vẫn chưa hề biết mình đã bị phát hiện nên cô vẫn đầy bình tĩnh. Khi được người tài xế hỏi rằng cô muốn đi đâu, Hàn Tử Huyên trả lời rằng:
" Đưa tôi ra ngoại thành. "
Người tài xế sau khi biết nơi Hàn Tử Huyên muốn đến, ông liền cho xe chạy. Chưa được bao lâu, khi đến một đoạn đường vắng, taxi của Hàn Tử Huyên đã bị xe của Hoàng Trầm đuổi kịp. Anh cho người chạy lên phía trên để cản xe taxi lại. Người tài xế không lường trước được xe của Hoàng Trầm chặn đầu xe mình, nhưng thật may ông ta đã dừng xe lại.Một tiếng " két... " thật lớn phát ra từ chiếc taxi, Hàn Tử Huyên cũng đã bị lực của chiếc xe làm người xô về trước. Việc này cũng đã làm cho Hàn Tử Huyên một phen hú vía.
Khi đã lấy lại được một chút bình tĩnh, Hàn Tử Huyên ngước nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Hoàng Trầm từ trong xe bước ra với ba tên thuộc hạ theo sau. Hàn Tử Huyên có chút kinh ngạc, rồi dần chuyển thành lo sợ.
" Là Hoàng Trầm?
Tại sao Hoàng Trầm lại ở đây?
Chẵng lẽ...Chết tiệt, bị phát hiện rồi. "
Không nghĩ nhiều, Hàn Tử Huyên nhanh chóng mở cửa xe rồi bỏ chạy. Hoàng Trầm thấy vậy liền ra lệnh cho thuộc hạ đuổi theo cô.
Chạy được một lúc, Hàn Tử Huyên cũng đã thấm mệt, nhưng cô không muốn bị bắt lại nên vẫn chọn cách tiếp tục chạy trốn. Nghĩ rồi, Hàn Tử Huyên đột nhiên đứng lại. Cô đang bụ bao vây bởi đám thuộc hạ của Vũ Thiên Phong. Trong đầu Hàn Tử Huyên lúc này chẵng có gì ngoài những suy nghĩ muốn bỏ trốn.
Hoàng Trầm từ phía sau đám thuộc hạ bước lên trên. Anh hạ thấp giọng, lễ phép nói với Hàn Tử Huyên.
" Chị dâu, lão đại đang đợi chị. "
" Nếu tôi nói không muốn đi theo các người thì sao? "
Hàn Tử Huyên tỏ ra ngang bướng, đáp lại.
" Vậy chỉ hãy xem cái này. "
Hoàng Trầm lấy điện thoại ra và bật cho Hàn Tử Huyên xem đoạn clip Yên Yên đang bị trói cả hai tay và chân, hai mắt bị che lại, Yên Yên đang cố gắng cầu cứu trong sự vô vọng.
Hàn Tử Huyên xem xong đoạn clip, cô chợt nóng lòng muốn đi cứu Yên Yên. Nhưng lại hỏi Hoàng Trầm với vẻ nghi ngờ.
" Các người lừa tôi có đúng không?
Yên Yên có Mặc Ngôn bảo vệ, sau lại có thể bị bắt cóc được. "
" Vậy chị dâu thật sự không biết?
Yên Yên và anh Mặc Ngôn từ lâu đã chia tay nhau.
Tính mạng của Yên Yên, hiện giờ đối với anh Mặc Ngôn cũng chẳng còn quan trọng nữa. "
Thấy vẻ mặt rất thật của Hoàng Trầm, Hàn Tử Huyên quả nhiên đã trúng kế, cô nghĩ, nếu như thật sự Yên Yên bị bắt cóc, cô nhất định sẽ cứu. Người như Vũ Thiên Phong có chuyện gì mà không dám làm chứ. Nếu như bị bắt lại, Hàn Tử Huyên có thể bỏ trốn hai năm qua, thì sau lần này lại không thể tiếp tục trốn đi chứ. Cuối cùng, Hàn Tử Huyên quyết định sẽ trở về cùng Hoàng Trầm.
Trên xe, cô ngồi bên cạnh cửa ra vào, khi vô tình liếc nhìn thấy những tin nhắn mà Hoàng Trầm nhắn với Mặc Ngôn đã phối hợp cùng bắt Hàn Tử Huyên về, cô đã biết mình bị lừa. Lúc biết được, Hàn Tử Huyên vô cùng tức giận, cô định sẽ nhảy xuống xe. Nhưng bây giờ xe đang tăng tốc, nếu nhảy xuống sẽ nguy hiểm. Đến một đoạn, xe bắt đầu chạy chậm lại, Hàn Tử Huyên định mở cửa xe và nhảy xuống nhưng lại bị Hoàng Trầm phát hiện, anh đã nắm lấy tay của Hàn Tử Huyên, hòng không cho cô chạy thoát, anh cho người khóa cửa xe lại. Biết mình đã bị Hoàng Trầm phát hiện, Hàn Tử Huyên đã định dùng tay còn để làm anh bị thương. Nhưng Hoàng Trầm đã nhanh chóng lấy tiêm gây mê tiêm vào người Hàn Tử Huyên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]