Sáng hôm sau, khi Hàn Tử Huyên thức dậy, trong phòng chỉ còn một mình cô. Đột nhiên trong lòng có chút buồn, chỉ cần nghĩ đến sau này không thể quay lại nơi này. Hàn Tử Huyên cũng thấy phiền lòng. Cô bước vào nhà tắm và bật vòi sen, Hàn Tử Huyên đứng dưới vào sen. Hứng chịu những tia nước liên tục rơi vào người mình liên tục trong một thời gian khá lâu. Hơi nước bám vào mặt gương, Hàn Tử Huyên lấy tay lau đi hơi nước ấy và nhìn thẳng mình trong gương, tự nhủ với lòng,
" Rời Vũ gia, nhất định phải sống tốt như lúc còn ở đây. "
Lát sau, Hàn Tử Huyên mặc quần áo vào và rời khỏi phòng tắm. Cô đi đến thu dọn đồ của mình và mang nó xuống dưới.
Bác Bạch thấy Hàn Tử Huyên bước xuống, tay cầm hành lí. Trong lòng bác đột nhiên có cảm giác rất lạ. Cứ như một người thân của mình phải rời xa nơi đây, đến một nơi rất xa vậy.
Trước khi Hàn Tử Huyên đi, bác Bạch đã mời cô ăn sáng. Khi cô đang ăn, bác Bạch nói:
" Thiếu phu nhân, tôi đã cho người mang hành lí của cô ra xe. "
Hàn Tử Huyên nghe bác nói vậy liền cảm kích trong lòng. Cô cảm thấy may mắn vì mình đã từng sống tại Vũ gia, được những người tốt như bác Bạch giúp đỡ và chăm sóc.
" Cảm ơn bác. "
Nói rồi, Hàn Tử Huyên vẫn tỏ ra chăm chú ăn sáng để nhanh chóng rời khỏi đây.
" Thiếu phu nhân, cô và Thiếu gia cãi nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ong-trum-hac-dao/2217112/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.