Sáng hôm sau, khoảnh khắc trong bóng tối đã hé dần một ít ánh sáng. Bác Bạch từ từ mở mắt ra, khi tỉnh lại, bác thấy mình đang nằm trong phòng của mình tại Vũ gia. Trong lòng bác Bạch có chút cảm kích, nghĩ:
" Đêm qua là ai đã đến cứu mình? Lại còn đưa về tận Vũ gia nữa? "
Bác ngồi dậy, dựa người vào thành giường, lúc ấy, bác thấy đầu mình hơi đau nên đã lấy tay ôm lấy đầu. Đến lúc rời khỏi giường, bác Bạch đi ngang qua chiếc gương mới phát hiện đầu của mình bị băng một lớp băng trắng.
Bác Bạch rời khỏi phòng của mình, tay bác vịn vào những bức tường mà đi. Bước chân không chắc chắn, đầy run rẩy.
Vũ Thiên Phong và Hàn Tử Huyên lúc này đang từ trên phía cầu thang đi xuống, tay của họ nắm chặt lấy nhau. Cô vừa ngó xuống, thấy bác Bạch đang yếu ớt từ trong đi ra, cô liền buông tay Vũ Thiên Phong ra và chạy xuống dưới để đỡ bác. Thấy cô buông tay mình một cách thẳng thừng như thế, Vũ Thiên Phong cũng khá ngạc nhiên, đưa ánh mắt có chút giận dỗi nhìn theo Hàn Tử Huyên.
Khi Hàn Tử Huyên chạy xuống, bác Bạch vẫn còn đang cố gắng bước đi, cô đi đến đỡ lấy tay bác và dìu bác đi. Lúc cô dìu bác, bác Bạch không nói một lời, bước chân hướng đến nhà bếp.
Đến nơi, Hàn Tử Huyên dìu bác Bạch đến ghế ngồi nhưng bác có vẻ không muốn ngồi, bác nói:
" Thiếu phu nhân, cô ngồi xuống đi.
Đã trễ giờ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ong-trum-hac-dao/2217089/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.