Đêm đó, bác Bạch cứ trằn trọc mãi không thể nào yên giấc ngủ được. Bác cứ nghĩ đến chuyện Mạc Thanh Thanh nhờ mình giúp. Còn Vũ Thiên Phong lại cứ nhất quyết không muốn cầm đến những thứ Mạc Thanh Thanh đưa. Bác nhìn tờ giấy và chiếc máy ghi âm do Mạc Thanh Thanh đưa được đặt lên bàn. Bác chăm chú nhìn nó mãi, trong lòng bác lại cứ lặp đi lặp lại một câu:
" Là vứt hay không vứt? "
Sáng hôm sau, Hàn Tử Huyên đang ngủ ngon trên giường thì cô có cảm giác có vật gì quấn lấy cơ thể mình. Cô chợt mở mắt, Hàn Tử Huyên thấy mình đang nằm gọn trong lòng Vũ Thiên Phong. Cô nhìn chằm vào gương mặt Vũ Thiên Phong lúc ngủ, không rời mắt. Nhưng thật kì lạ, tại sao anh lại không mặc áo khi ngủ? Nhìn xuống người mình, Hàn Tử Huyên mới phát hiện ngay cả mình cũng không có một mảnh vải che thân. Nhìn xuống dưới giường, là quần áo của Vũ Thiên Phong và Hàn Tử Huyên đang nằm rải rác ở dưới giường. Chết thật!
" Chuyện gì đã xảy ra đêm qua?
Đêm qua rõ ràng mình và anh ấy không có... "
Thấy Vũ Thiên Phong dần trở mình, Hàn Tử Huyên hoang mang, cô nằm lại xuống giường, xoáy lưng về phía Vũ Thiên Phong. Cô trùm chăn lên người mình, với hy vọng Vũ Thiên Phong nghĩ cô vẫn còn đang ngủ. Nếu không, Hàn Tử Huyên không biết nên đối mặt với anh như thế nào...
Vũ Thiên Phong mở mắt ra, thấy Hàn Tử Huyên xoay lưng về phía mình. Anh tiến đến ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-ong-trum-hac-dao/2217074/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.