Xe của Mạc Thanh Thanh dừng trước công ty của Vũ Thiên Phong, cô ta gấp gáp chạy thẳng vào trong, Mạc Thanh Thanh nằn nặc nói với tiếp tân là mình muốn gặp anh, mặc cho cô tiếp tân nói Vũ Thiên Phong không muốn gặp. Sau mãi bị làm phiền, Vũ Thiên Phong cuối cùng cũng nói với tiếp tân kêu Mạc Thanh Thanh lên phòng của anh. Vừa gặp được anh, Mạc Thanh Thanh như vui mừng không tả được, như muốn nhào vào lòng ôm anh nhưng lại bị ánh mắt chim ưng của anh liếc nhìn nên đã từ bỏ ý định. Vũ Thiên Phong nhìn Mạc Thanh Thanh với ánh mắt chứa đầy sự chán ghét, ngay cả trong lời nói cũng có ý không muốn gặp cô:
" Tôi nghe tiếp tân nói cô nhất quyết muốn gặp tôi.
Nói, rốt cuộc là chuyện gì? "
Mạc Thanh Thanh không trả lời, cô lấy chiếc điện thoại ra và bấm vào một bức ảnh cho anh xem. Vũ Thiên Phong nhìn thấy, nhưng thái độ của anh vẫn rất điềm tĩnh. Thấy Vũ Thiên Phong không tỏ thái độ gì, Mạc Thanh Thanh càng thấy tức hơn, chẳng lẽ anh lại không nhận ra cô gái trong bức ảnh là Hàn Tử Huyên sao. Sau hồi lâu, Vũ Thiên Phong vẫn không có chút hành động nào cho thấy anh biết người trong ảnh, Mạc Thanh Thanh nói thẳng với anh:
" Phong, anh thật sự không nhận ra người trong ảnh sao?
Cô gái trong ảnh là Hàn Tử Huyên, cô ta nhân lúc anh không có mặt liền ôm ôm ấp ấp nam nhân khác. Anh không thấy giận sao? "
Thái độ của Vũ Thiên Phong vẫn điềm tĩnh làm cho Mạc Thanh Thanh rất ngạc nhiên. Cô thật sự không hiểu người nam nhân này đang nghĩ gì trong lòng. Ngay cả sự tức giận hay đau lòng anh đều không thể hiện ra ngoài
" Mạc Thanh Thanh cô nói đủ chưa
Nếu đã nói xong rồi thì đi đi "
Vũ Thiên Phong xoay lưng đi chỗ khác. Anh càng ngày càng không muốn gặp mặt Mạc Thanh Thanh
" Phong, em cũng chỉ vì muốn tốt cho anh nên mới đến đây
Em không muốn anh bị con hồ ly đó lừa gạt thôi "
Cảm nhận được sự chán ghét trong lời nói và hành động mà Vũ Thiên Phong dành cho mình. Mạc Thanh Thanh rất muốn níu kéo anh, nhưng bằng cách nào. Chả lẽ cô, một đại tiểu thư lại để thua một người tầm thường như Hàn Tử Huyên sao. Mạc Thanh Thanh thật sự không cam tâm
" Mạc Thanh Thanh, đừng bôi nhọ nữ nhân của tôi.
Tôi vẫn sẽ luôn tin tưởng cô ấy, cho dù cả thế giới đều quay lưng, tôi vẫn sẽ mãi mãi ở bên cô ấy
Cho nên, Mạc Thanh Thanh, nếu như cô muốn tôi phải bỏ cô ấy. Cô hãy mau dẹp bỏ cái ý nghĩ đó đi "
Mạc Thanh Thanh thấy được, những lời mà Vũ Thiên Phong vừa nói tất cả đều xuất phát từ thật lòng. Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy Vũ Thiên Phong như vậy bao giờ cả. Anh càng muốn bảo vệ Hàn Tử Huyên, cô ta càng muốn cả hai không thể ở bên nhau. Mạc Thanh Thanh đã thề với lòng mình, cho dù cô không có được Vũ Thiên Phong, thì những nữ nhân khác càng không thể có
Mạc Thanh Thanh đột nhiên đi đến và ôm anh từ phía sau, cô ta ôm anh thật chặc như không đánh mất anh
" Phong, anh lúc nào cũng nghĩ đến cảm nhận của Hàn Tử Huyên
Vậy có khi nào anh cảm nhận tình cảm em dành cho anh không? Em hơn cô ta về tất cả, cho dù là gia thế, tiền tài, em đều hơn Hàn Tử Huyên. Với lại, nếu chúng ta kết hôn, sau này toàn bộ Mạc gia đều là của anh "
" Mạc Thanh Thanh, cô đang ảo tưởng sao?
Cô nói cô hơn Tử Huyên về tất cả, dù là gia thế hay tiền tài. Đúng vậy, cô hơn cô ấy
Nhưng tiền của cô có nhiều bằng tình yêu mà tôi dành cho cô ấy không? "
Quá lắm rồi, anh thật sự đã yêu Hàn Tử Huyên, Mạc Thanh Thanh thật sự không ngờ được việc này. Anh yêu say đắm Hàn Tử Huyên, vậy còn cô thì sao, hoá ra tình cảm trước nay cô dành cho anh, tất cả chỉ là gió thoảng. Mạc Thanh Thanh đã bị tình yêu làm cho mờ mắt, bây giờ cô ta mới nhận ra, ranh giới của sự thù hận và tình yêu rất gần nhau. Nếu cô đã bị tình yêu làm cho mờ mắt, cô ta cũng không muốn thoát ra, vẫn một lòng hận thù với Hàn Tử Huyên
" Phong, em biết anh không yêu Hàn Tử Huyên. Anh chỉ là đang lợi dụng cô ta để rời xa em thôi có đúng không? "
" Mạc Thanh Thanh, những gì tôi nói từ nãy đến giờ cô vẫn chưa hiểu ra sao?
Là cô thật sự không hiểu, hay cô không muốn hiểu "
Mạc Thanh Thanh là không muốn hiểu, nếu hiểu những gì anh nói, chẳng khác này cô chấp nhận việc mình thua một kẻ như Hàn Tử Huyên. Không, cho dù phải làm tất cả, cô nhất định cũng sẽ khiến cho Hàn Tử Huyên không thể ở bên anh
Khi Vũ Thiên Phong quay người lại, Mạc Thanh Thanh liền nhón chân lên hôn vào môi anh. Đúng lúc này, Hàn Tử Huyên từ bên ngoài mở cửa bước vào trong. Lúc nãy Hàn Tử Huyên cũng định trở về Vũ gia, đợi xem thái độ của Vũ Thiên Phong sẽ như thế nào. Nhưng Yên Yên lại nhận được cuộc gọi của một người hẹn gặp tại một quán caffe gần công ty của Vũ Thiên Phong nên cô cũng miễn cưỡng vào công ty. Ngay khi Hàn Tử Huyên thấy Mạc Thanh Thanh hôn Vũ Thiên Phong, cô không biết phải nói gì đành thốt lên
" Thật ngại quá, làm phiền hai người rồi!
Tôi đi ngay đây, hai người... hai người cứ tiếp tục đi "
Nói rồi, Hàn Tử Huyên nhanh nhanh đóng cửa lại rồi chạy ra khỏi công ty. Cô tiếp tân lúc này thấy Hàn Tử Huyên chạy nhanh như vậy, trong lòng suy nghĩ
" Chị Huyên có việc gì mà chạy nhanh đến vậy? "
Còn Vũ Thiên Phong ngay khi thấy Hàn Tử Huyên bỏ đi, anh xô Mạc Thanh Thanh qua một bên, nhanh chóng đuổi theo Hàn Tử Huyên
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]