Hà Phương thực chất đã tỉnh ngay khi Lâm Phong bế cô vào nhà, tuy vậy vì đang ở trong tư thế gây cho người ta cảm giác sượng sùng nên cô đành vờ như chưa tỉnh. Mặc dù đôi mắt khép chặt nhưng trong tư tưởng của cô tất cả những gì vừa xảy ra như thước phim được công chiếu tự động không bỏ sót bất kì tình tiết nào, bản thân cô không tài nào tiếp nhận được sự vũ nhục đau đớn ê chề lúc đó. Tuy rằng đã được giải cứu an toàn song đôi màu của cô không khỏi nhíu lại, run rẩy rùng mình cùng chán ghét.
Lại nói, Lâm Phong tại sao vẫn trầm lặng ngồi bên giường mà không có ý định rời đi? Từ lúc biết được người đàn ông sải bước dưới sự chiếu sáng của ánh hoàng hôn nhẹ nhàng tới bên che chắn vỗ về và an ủi cô, cô liền buông lỏng sự cảnh giác cùng phản kháng lúc trước, là do biết được sự xuất hiện của người quen để cô có thể nương tựa hay bởi do khí chất đĩnh đạc của anh luôn khiến đối phương thấy vững tâm, đúng là, không hiểu sao đối với anh cô lại có cảm giác bình an tới thế.
Nhưng điều cô không thể ngờ tới đó là hành động đường đột hôn nhẹ lên trán của cô, cô không tự chủ được mà khẽ giật mình, dù cho cử chỉ rất khẽ nhưng lại bị ánh mắt sắc sảo của anh phát hiện ra. Nếu đã không thể giả vờ được nữa thì đành thẳng thắn đối mặt vậy. Hà Phương gắng gượng thể trạng suy yếu của mình chống tay ngồi dậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-nang-e-tu-ky/2284955/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.