Vào trung tâm thành phố, sau khi đưa Lâm Phong về nhà, Tuấn Vũ đưa cô vào bệnh viện kiểm tra. Bởi vì trước đó anh đã chịu nhượng bộ theo ý cô, còn lần này anh tự mình làm chủ, cô không đọ lại được với sự cố chấp của anh, nên đành theo anh vào khám. Kết quả nhận được là không có bất cứ dấu hiệu bệnh tật gì cả và lúc trở ra họ nhận được ánh mắt miệt thị của vị bác sĩ lớn tuổi phụ trách khám bệnh, hơn thế nữa còn nghe rõ ông lẩm bẩm: “Các người yêu đương thì qua chỗ khác, có bao nhiêu bệnh nhân bệnh nặng xếp hàng chờ khám, đằng này không bệnh tật mà lại vào đây vung tiền, lãng phí thời gian của người khác”.
Nghe thấy vậy, cô xấu hổ, rảo bước chỉ mong đi thật nhanh ra khỏi chỗ này, nhưng lúc nhìn lại Tuấn Vũ, cô còn ngỡ rằng người tự phụ như anh sẽ tỏ ra khó chịu khi bị người mắng nhiếc, nhưng thật kì lạ anh lại thong dong bước từng bước ưu nhã, trên khóe môi khẽ cong lên đầy thích thú. Hà Phương nhíu mày, tự hỏi lòng: “Phải chăng đầu óc anh ta bị chấn động lúc lao xuống biển, nhân lúc đang trong bệnh viện liệu có tiện thể để anh ta vào khám luôn khoa thần kinh không đây?”.
Thật ra lúc này Tuấn Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ, theo như lời của vị bác sĩ kia thì người ngoài trông vào sẽ thấy quan hệ giữa anh và cô rất giống một đôi tình nhân, điều đó khiến anh thấy thích thú, tâm trạng như nở hoa mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-nang-e-tu-ky/2284848/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.