Từ sau ngày hôm đó, cả nửa tháng tiếp theo đi qua. Mẹ của anh vì không muốn anh đi tìm cậu mà luôn luôn phái người đi cùng anh. Vậy là bên anh lúc nào cũng kè kè hai bóng người trái phải, một là trợ lý của anh hai là thân tín của mẹ anh. Anh ngột ngạt vô cùng. Cũng may, thời gian này Tùng Lâm rảnh nên có lúc tới nhà anh uống rượu nói chuyện cùng anh. Hôm đó, sau khi ở tòa án về, Tùng Lâm nhận được cuộc gọi của Mạc Toàn rủ đi uống rượu, hôm nay anh muốn ra ngoài, nghe giọng anh có vẻ có gì đó đang rất bức bối.
Tại bàn rượu, sau khi cả hai đã cạn hết một ly anh mới bắt đầu nói chuyện:
- Lâm, cậu nói có phải tôi là người đồng tính.
Tùng Lâm sững sỡ, đôi tay cậu run bật lên một nhịp khiến cho ly rượu đang cầm trên tay sóng sánh theo. Có ai biết, trái tim kia cũng đang run theo một nhịp.
- Tại sao cậu hỏi vậy?
- Bởi vì, tôi nhớ cậu ấy!
Đoàng, một tiếng nổ tận sâu trong lòng Lâm, cậu biết, người Toàn đang nhắc tới là ai, bao ngày qua người này vẫn luôn lảng vảng trong câu chuyện của họ, mặc dù những câu chuyện được nhắc tới chỉ toàn những lần cãi nhau giữa hai người đó, nhưng cậu biết trong giọng kể kia lại chẳng có chán ghét mà chỉ có ưu tư và thương nhớ.
Cậu tự cười mỉa mình, đồng tính à? Hơn mười năm qua cậu là người mong Toàn trở thành người đồng tính hơn ai hết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-mot-ga-trai-bao-hen-mon/2612055/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.