Đúng như yêu cầu, Mạc Xuân Phong đồng ý cho Mạc Hoàng Long trở lại gia tộc. Đương nhiên quyền hạn vẫn có giới hạn nhất định, không thể tự tung tự tác như trước nữa. Xuân Phong cũng rất nghi ngờ, tại sao, người ông muốn tìm lăm năm qua không thể tìm được vậy mà Hoàng Long chỉ trong thời gian ngắn ngủi lang thang mà tìm ra. Ông đem nghi vẫn trực tiếp chất vấn người em trai cùng cha khác mẹ này:
- Chú nói xem, chú tìm thấy con của Tố Uyên ở đâu?
Ông ta rung đùi đắc ý bịa ra một câu chuyện hùng hồn như thật:
- Anh trai à, anh có điều không biết, chuyện anh muốn tìm cậu ấy em biết từ lâu, nhưng anh đừng hiểu lầm, tuyệt đối em không rình mò cuộc sống của anh, chỉ là em vô tình biết được. Bản thân em cũng cảm thấy rất là có lỗi khi mà năm đó đã giúp ba một tay chia rẽ đôi uyên ương bọn anh. Cho nên ngay lúc đó em đã có ý định giúp anh rồi chứ không phải đợi tới bây giờ làm điều kiện trao đổi đâu. Bây giờ chỉ xem như thuận gió đẩy thuyền mà thôi.
Nói xong một hơi, ông ta nhấc chén trà lên uống một ngụm nhỏ, vừa uống vừa cảm nhận vị chát chát thanh thanh đọng lại đầu lưỡi, đúng là trà của người có tiền vẫn ngon hơn trà mua siêu thị.
Ông ta tiếp lời:
- Còn chuyện vì sao em tìm được cậu bé đó, thì xem như là cơ duyên đi. Em thực sự có một người quen biết bên Mỹ, người đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-mot-ga-trai-bao-hen-mon/2612038/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.