Ngày hôm đó, sau khu gặp Mạc Toàn, Tuấn đã không trở về nhà ngay. Anh cần thêm một đêm để yên tĩnh suy nghĩ. Những điều thuốc cứ lần lượt thay phiên nhau được châm lên. Cuối cùng anh vẫn quyết định, nếu đó là đứa con tinh thần mà khi trước Tuấn Anh đang dang dở và bây giờ dù không nhớ gì nhưng tiềm thức vẫn thúc giục cậu ấy hoàn thiện nó thì anh sẽ chấp nhận. Thế nhưng, trước mắt cứ quay về xem ý định của cậu ấy ra sao.
Tối hôm sau, anh sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt lại bản thân mới trở về nhà.
Tới nhà, Tuấn Anh lúc này đang cuộn tròn trên ghế xem ti vi, cái chương trình mà cậu xem là chương trình phát lại của buổi ra mắt game của HOPE. Cậu xem đến nhập tâm mà không cả nhận ra rằng anh đã trở về. Anh chợt có chút chạnh lòng. Lúc trước dù cậu cũng chưa từng mặn mà gì với kiểu hoan nghênh nhiệt liệt khi anh về, nhưng ít ra cậu cũng sẽ hỏi một hai câu ấm áp. Nhìn cậu bơ anh như vậy lòng anh thấy rất bất an.
Anh chủ động tiến lại chỗ cậu, còn cố ý ngồi trước mặt cậu và thơm lên trán cậu một cái.
- Anh về rồi!
Vì không chú ý nên khi anh xuất hiện cậu có chút bất ngờ, khi anh thơm lên trán cậu đã theo phản xạ mà né ra khiến cái thơm của anh chỉ phảng phất nhẹ qua mái tóc. Không phải nói lúc đó ngượng ngùng ra sao. Anh thì cảm thấy mất mát, còn cậu thì thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-cua-mot-ga-trai-bao-hen-mon/2612008/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.